*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2ân Tiêu Náo đứng nhìn cả buổi, lúc này đã loáng thoáng hiểu ra: “Cha ơi, có chuyện gì thì chúng ta lại nghĩ cách giải quyết nhé! Bây giờ phải bảo vệ được tính mạng cho trước đã rồi hãy nói sau, cha…”
Vân thừa tướng mặc kệ nàng, chỉ nhìn Lạc Tử Dạ: “Vậy thì lão thần có một chuyện muốn cầu xin Thái tử giúp đỡ, không biết Thái tử có đồng ý không?”
“Mời thừa tướng cứ nói!” Giọng điệu Lạc Tử Dạ cực kỳ lễ độ.
Vân Thừa tướng nhìn Vân Tiêu Náo bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, sau đó lại nhìn Lạc Tử Dạ: “Lão thần rơi vào cảnh tù ngục mà không một ai đến thăm lão thần, sợ là mọi người trong nhà đều đang trách cứ thần làm hại cả gia tộc. Chỉ2có đứa con gái này dù nó còn trẻ, nhưng lại phải vì tính mạng của lão thần mà lo lắng ngược xuôi, thật không uổng công lão thần yêu thương con bé bao nhiêu năm nay! Bây giờ, cho dù bệ hạ có thể tìm ra chứng cứ phạm tội của Nhị hoàng tử, nhưng dựa theo luật lệ, nhẹ nhất là một mình lão thần bị chém đầu, và toàn bộ người Vẫn gia phải lưu đày ra tái ngoại(*)”
(*) Tải ngoại khu vực phía bắc Vạn Lý Trường Thành.
Vân thừa tướng nói đến đây, Lạc Tử Dạ đã thoáng hiểu ra. Đúng như nàng nghĩ, Vân thừa tướng lại nói tiếp: “Lão thần không lo được cho những người khác, thế nhưng cả đời đứa con gái này của lão thần chưa từng phải trải qua khổ cực8gì. Những tên lính áp giải người lưu đày có mấy ai là người tốt đâu, chuyện bọn chúng hủy hoại các cô gái trẻ chẳng phải là chuyện hiếm. Sức khỏe Náo Nhi không tốt, nếu con bé phải đi tái ngoại, lặn lội đường xa thì không chừng phải bỏ mạng giữa đường. Vì vậy, lão thần cầu xin Thái tử hãy nể mặt lão thần mà giữ Náo Nhi ở lại kinh thành. Đây là nguyện vọng duy nhất của lão thần! Hơn nữa, Thái tử vì Náo Nhi mới giúp lão thần, bây giờ lão thần chỉ cầu xin Thái tử bảo vệ Náo Nhi, như vậy cũng coi như Thái tử đạt được mong muốn, không thẹn với lương tâm.”
Ông nói xong liền đứng dậy rồi quỳ xuống, dập đầu với Lạc Tử Dạ. Vân Tiêu9Náo lập tức bật khóc nức nở: “Cha ơi, cha đừng lo cho con…”
Lạc Tử Dạ cũng hiểu một đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng như Vân Tiêu Náo không thể nào chịu đựng được gian nan vất vả nơi tái ngoại. Cho dù mình phải người ngẩm bảo vệ nàng ấy tới được tại ngoại, nhưng nơi ấy điều kiện khắc nghiệt, cát bay đầy trời, lại còn phải lao động khổ sai nữa, vậy thì nàng ấy cũng không sống nổi vài ngày.