*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng nổi giận, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm.
Hắn không nói gì, chỉ tiếp tục chiếm lấy bờ môi nàng lần nữa, hai đôi môi dây dưa quấn quýt
Giọng nói trầm xen lẫn ý trêu chọc chầm chậm xẹt qua tại nàng: “Lạc Tử Dạ, Cô nghĩ là người nên hiểu ý của Cô!
Lạc Tử Dạ run lên, trợn mắt nhìn hắn
Trong đôi mắt ma quỷ của hắn vẫn tỏa ra khí thể uy nghiêm bá đạo và lạnh lùng, cùng với khí tức không cho phép người ta đối nghịch
Đồng thời, trong đôi mắt ấy cũng lộ ra đôi chút ấm áp và cưng chiều
Hắn đột nhiên cắn vành tai nàng, khẽ nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi hãy nghĩ kỹ xem tại sao ngươi có thể tùy ý làm nũng với cô như thế, và tại2sao Cô có thể đồng ý với mọi yêu cầu của ngươi!” Thật ra từ trước tới giờ, Lạc Tử Dạ không nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này nên vẫn luôn cổ lảng tránh
Nhưng bây giờ Phượng Vô Trù đột nhiên nhắc tới, gần như hắn đang ép nàng phải nghiêm túc nghĩ ra một câu trả lời
Sau đó, có một đáp án bật ra trong đầu nàng, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy áp lực kinh khủng, giống như có một chiếc chiếu cuốn ép nàng lùi về sau từng bước
Bởi vì đáp án đến quá đột ngột, nó ép chặt xuống nàng, làm cho vầng trán nàng từ từ rịn đầy mồ hôi, khiến cho nàng càng muốn trốn tránh vấn đề này! Lạc Tử Dạ hơi căng thẳng, vì căng thẳng nên9nàng bất giác níu chặt vạt áo của Phượng Vô Trù
Phượng Vô Trù hơi khựng lại, sau đó cụp mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng, trong lòng chợt cảm thấy thương xót, cũng biết là mình ép nàng quá
Hắn ôm nàng nhẹ nhàng hơn một chút, vòng ôm chứa đựng sự vỗ về và dỗ dành
Giọng nói trước giờ vẫn luôn bá đạo, uy nghiêm cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn: “Sợ à?” Lạc Tử Dạ ngước mắt nhìn hắn
Đúng là nàng đang sợ hãi! Nhưng mà nếu nàng thừa nhận thì chẳng phải là đã nhận thua hay sao? Nàng nhắm mắt nói dối: “Không hề! Người như gia mà lại sợ á? Gia còn chẳng biết chữ sợ viết thế nào đâu!” Dáng vẻ vịt chết mà vẫn còn cứng mỏ(*) kia6của nàng làm cho Phượng Vô Trù bật cười sang sảng
Hắn cúi đầu khẽ cắn mũi nàng
Cuối cùng, hành động này đã thành công chọc giận nàng! Nàng dùng hết sức lực đẩy hắn ra, sau đó bắt chước hắn, há miệng cắn vào mũi hắn, lại còn cắn rất mạnh luôn! (*) Vịt chết mà vẫn còn cứng mỏ: chỉ những người mạnh miệng, cố chấp, dù có làm sai vẫn khăng khăng cho là mình đúng
Đôi mắt đào hoa hừng hực ánh lửa nhìn thẳng vào mắt hẳn
Mẹ kiếp, hắn chèn ép nàng cả buổi như thế, cứ như là nàng không dám phản kháng ấy! Chỉ là cắn mũi thôi mà, hắn cho là nàng không dám cắn lại chắc? Đầu tiên, Phượng Vô Trù hơi sửng sốt.
Sau đó, hắn lập tức trầm giọng,0bật cười ha ha, lại còn vươn tay nhéo mũi nàng
Dáng vẻ ấy nhìn giống như trêu đùa con mèo mà hắn nuôi vậy, một bé mèo đang tức giận xù lông! Tất nhiên là Lạc Tử Dạ không quen với hành động thân mật như thế
Vì vậy, gương mặt nàng đỏ ửng lên
Nàng lập tức đứng nghiêm chỉnh lại, lùi về sau vài bước để giữ khoảng cách với hắn
Tiếp đó, nàng chỉ quạt vào hắn, lên tiếng cảnh cáo: “Phượng Vô Trù, ông đây nói cho ngươi biết, người mà còn tiếp tục vô lễ với ông đây.” “Tiếp tục vô lễ với người thì sao nào?” Hắn đột ngột tiến lên, ép sát nàng.
Trong cặp mắt ma quỷ kia bùng lên ngọn lửa sáng rực, dường như hắn đang vô cùng tò mò nàng7định cảnh cáo hắn điều gì
Lạc Tử Dạ lườm hắn một lúc, lại chợt nhớ tới tiền của mình, thể rồi nuốt xuống một ngụm nước bọt
Nàng cảm thấy mình không nên chọc giận hắn thì tốt hơn! Nàng sờ sờ mũi, chịu thua: “Đợi khi nào người vô lễ với ta rồi nói tiếp!”
Nàng biết có biết duỗi, lại vừa có thể tấn công, vừa có thể phòng thủ như thế khiến cho hắn bật cười vui vẻ
Hắn đưa tay muốn nắm cằm nàng, nhưng chợt nhớ ra người trước mặt mình là một cô gái, vì vậy động tác tay khựng lại rồi đổi thành vuốt nhè nhẹ lên mũi nàng: “Ừ, đợi khi nào ta vô lễ với người rồi nói tiếp!”