*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nước mắt ứa ra, đong đầy trong hốc mắt như thể một giây sau sẽ rơi xuống! Hắn dùng dáng vẻ chực khóc ấy đắm đuối nhìn Lạc Tử Dạ một hồi khiến nàng lập tức mềm lòng
Thế nhưng nàng cũng biết là Lạc Tiểu Thất chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại
Có lẽ là do đứa trẻ này ở trong lãnh cung nhiều năm, chưa từng bị thương như vậy nên chỉ vì chút vết thương nhỏ kia thôi mà hắn cũng thấy đau đến thế.
Sau đó, nàng lại nhìn Doanh Tẩn, hỏi han: “Còn ngươi? Ngươi thì sao?”
Cổ độc này ghê gớm như thế nào, nàng đã trải nghiệm rồi
Nhất là trước đó Doanh Tần đang bị thương nặng, bây giờ2lại bị cổ độc hành hạ như thế, đã vậy còn đánh nhau với Tiểu Thất nữa, tình trạng hiện giờ chắc còn nghiêm trọng hơn trước!
Doanh Tần thấy nàng hỏi mình thì khẽ mỉm cười, nhìn Lạc Tiểu Thất rồi nói: “Ta không sao, ngươi không cần quan tâm tới ta
Ngươi cứ xem xem hắn ta bị làm sao trước đi!”
Mỗi người nói một câu, nhưng chỉ một câu này của Doanh Tần thôi đã phân cao thấp rõ ràng.
Mọi người đều biết, nhất định là lúc này Doanh Tần còn bị thương nặng hơn cả Lạc Tiểu Thất
Mặc dù hắn bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng hắn không nói ra, lại còn cực kỳ chân thành bảo Lạc Tử Dạ quan tâm Lạc Tiểu9Thất trước đi
Ôi chao, tấm lòng này, khí phách này!
Tức thì Lạc Tiểu Thất bị lép vế!
Thấy bọn họ nghiêm túc diễn kịch như thế, Nhiếp chính vương điện hạ hừ lạnh, giọng nói trầm thấp ma quỷ chậm rãi vang lên: “Cô thấy các ngươi sẽ không có vấn đề gì đâu
Cho dù có bị làm sao, Doanh Tần bị nội thương, Lạc Tử Dạ không giúp được gì cho ngươi cả
Còn Lạc Tiểu Thất bị ngoại thương, người tìm đại phu hoặc là về cung mời ngự y là xong! Vậy thì các ngươi còn ngẩn người ở đây làm cái gì?”
Lạc Tử Dạ đang muốn tiến lên chăm sóc cho hai người kia, nhưng trong nháy mắt, câu nói của Nhiếp chính vương điện6hạ đã dập tắt hơn nửa phần tâm tư này
Đúng nhỉ, lúc này Doanh Tẩn bị nội thương, mà nàng chỉ có một tí xíu nội công, hoàn toàn không giúp được gì
Còn Lạc Tiểu Thất bị ngoại thương, mà vấn đề này tìm đại phu tất nhiên có ích hơn là tìm nàng, dẫu sao thì trong cung chắc chắn có không ít thuốc men
Mà trong tay nàng lại không có thuốc gì tốt! Thấy thái độ nàng như thế, đương nhiên là Doanh Tần và Lạc Tiểu Thất giận đến ngứa răng
Nếu không phải vì bọn họ đánh không lại Phượng Vô Trù thì thật sự muốn làm thịt hắn!
Mà lúc này, cuối cùng Diễm Liệt cũng dẫn người đuổi tới nơi.
Bọn họ vừa mới0tới nơi, Nhiếp chính vương điện hạ lập tức trầm giọng sai bảo: “Ngươi phải người hộ tống Thất hoàng tử về cung, sau đó mời ngự y khám và trị thương cho hắn
Còn nữa, ngươi phải người trở về phủ Nhiếp chính vương, gọi Mân Việt tới đây trị thương cho Doanh Tần!”
Những lời này của Nhiếp chính vương điện hạ làm cho Diêm Liệt ngẩn cả người
Vương trở nên rộng lượng, quan tâm những người này như thể từ bao giờ nhỉ?
Tuy nhiên, khi nhìn thấy hai người bị thương kia, và cả vị Thái tử có vẻ như đang cực kỳ lo lắng kia nữa, hắn lập tức bừng tỉnh, hiểu ra mọi chuyện! Hắn cảm thán trong lòng, cuối cùng thì chỉ số7cảm xúc của Vương cũng tăng lên rồi! Nhìn đi, hai người kia bị thương nhưng Vương chỉ cần phân phó một câu thôi là lập tức có thể chăm sóc cho bọn họ thỏa đáng
Như vậy, Thái tử sẽ không quá lo lắng cho bọn họ, và hiển nhiên cũng sẽ không tiếp tục dốc lòng dốc sức quá nhiều vì bọn họ nữa.
Sau khi hiểu ra, hắn vội vàng gật đầu, nói: “Vương, chuyện này thuộc hạ lập tức phải người đi làm ngay!” Lạc Tiểu Thất nghẹn họng, nhìn Phượng Cổ Trò chằm chằm
Hắn ta sai người hộ tống mình về cung, mình cứ bị loại khỏi sàn đấu như thế sao? Lạc Tử Dạ nghe những lời kia của Phượng Vô Trù, mặc dù nàng không biết tại sao người này lại đột nhiên trở nên tốt bụng như thế, lại còn bỏ qua hiềm khích trước kia với Doanh Tẩn, sẵn lòng săn sóc hắn, thế nhưng nàng vẫn quay sang, cực kỳ chân thành nói với hắn: “Cám ơn ngươi!” Nhiếp chính vương điện hạ gật đầu, vẻ mặt vẫn rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng trong lòng lại hớn hở cực kỳ
Lạc Tiểu Thất tái mét mặt mày, không muốn bị đuổi về cung một chút nào
Hắn vội vàng nói với Lạc Tử Dạ: “Thái tử ca ca, ta không muốn về cung, ta muốn về phủ Thái tử cùng huynh
Đã lâu rồi Tiểu Thất không được gặp Thái tử ca ca, Tiểu Thất nhớ huynh lắm!” Hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ lập tức mềm lòng
Nàng đang định nói hay là đệ cứ tới phủ Thái tử dưỡng thương đi, thì Doanh Tần lập tức đả kích, giúp Phượng Vô Trù cho Lạc Tiểu Thất chịu liền ba kích
Tình địch ấy mà, đương nhiên là càng ít càng tốt, trước tiên cá đuối Lạc Tiểu Thất đi đã, sau đó sẽ tập trung đối phó Phượng Vô Trù
Doanh Tẩn khẽ mỉm cười: “Thất hoàng tử, ta đề nghị người hồi cung đi thôi
Trong cung có ngự y điều trị cho ngươi
Thuốc trong cung chắc chắn là tốt hơn thuốc trong phủ Thái tử nhiều đấy!” Doanh Tần nói vậy, Phượng Vô Trù cũng từ tốn trầm giọng tiếp lời: “Mân Việt cũng chỉ có thể chăm sóc cho một mình Doanh Tần thôi
Thất hoàng tử vẫn nên trở về cung thì hơn!” Lạc Tử Dạ nghe đến đây, ngẫm nghĩ một lúc cũng cảm thấy có lý
Vì vậy, nàng gật đầu, nói: “Đúng vậy, Tiểu Thất về cung trước đi, hôm khác chúng ta gặp cũng thể cả mà!” Nàng nói xong, không quan tâm Lạc Tiểu Thất nữa mà đi về phía Doanh Tần
Lạc Tiểu Thất xanh lét mặt mày, thế mà hắn lại bị hai tên tình địch bắt tay nhau đánh bại
Lạc Tử Dạ đã nói thế rồi, hắn mà còn khăng khăng ở lại, bày ra dáng vẻ không nghe lời, như vậy sẽ chỉ càng để lại ấn tượng xấu trong lòng Lạc Tử Dạ mà thôi! Vì thế, hắn đành phải buồn bã hồi cung dưới sự hộ tống của đám thuộc hạ dưới trướng Diễm Liệt
Lạc Tử Dạ đi tới trước mặt Doanh Tần, đưa tay đỡ hắn dậy
Lúc này, nàng mới nhìn thấy vết thương trên cánh tay Doanh Tần
Nàng giật mình, đuôi lông mày nhíu lại, ngoảnh đầu nhìn bóng lưng Lạc Tiểu Thất
Mà hiện tại, Lạc Tiểu Thất đang đi đằng trước nên không biết Lạc Tử Dạ đang nhìn mình
Doanh Tần nhìn vẻ mặt Lạc Tử Dạ, trong lòng biết là nàng đã đã nảy sinh nghi ngờ.
Đúng là trong lòng Lạc Tử Dạ đã nghi ngờ.
vết thương trên cánh tay Doanh Tần rõ ràng là vết thương mới
Nàng là một sát thủ, mặc dù kiếp đứng trong ngành” cũng chẳng ăn nên làm ra gì, thế nhưng kiếp này nàng đã từng giết người rồi
Chắc chắn là người ra tay muốn dồn đối phương vào chỗ chết mới có thể ra tay ở góc độ và chiều sâu như vết thương trên tay Doanh Tần
Nếu Lạc Tiểu Thất và Doanh Tần đánh nhau chỉ vì Doanh Tần hiểu lầm hắn, vậy thì hẳn là hắn nên đánh tượng trưng thôi chứ, sao lại muốn dồn đối phương vào đường chết như vậy? Nhất là, võ công của Doanh Tần chắc chắn không kém, mà trước đó không lâu, Lạc Tiểu Thất mới bị ngã gãy chân, có lẽ tới bây giờ còn chưa lành lại
Lúc bị gãy chân, tên nhóc kia còn khóc đến là đau lòng, sao thoáng cái đã có bản lĩnh cao cường thế này?
Lạc Tử Dạ còn đang nghi ngờ, bất chợt lại nhớ tới câu “diễn hay lắm” của Phượng Vô Trù
Trong chớp mắt, sắc mặt nàng trở nên khó coi
Nàng nhìn Doanh Tần chằm chằm, định chất vấn hắn
Thế nhưng, Nhiếp chính vương điện hạ vẫn đứng im bên cạnh nhìn nàng đỡ Doanh Tần cả buổi lại cực kỳ mất hứng!
Hắn bước tới, xách cổ áo Doanh Tần lên
Sắc mặt Doanh Tần biến thành xanh mét…