Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 443: Cô đi úp mặt vào tường (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Tử Dạ im lặng hồi lâu không lên tiếng, cũng không đẩy hắn ra mà để mặc cho hắn cắn mút

Mãi đến một lúc sau, nàng mới mở miệng nói: “Phượng Vô Trù!” “Hửm?” Hắn nhướng mày, giọng nói hơi khàn khàn, đây là biểu hiện của ham muốn tình dục trỗi dậy

Con ngươi thần bí kia bùng lên ngọn lửa rực cháy, lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm

Nàng nhìn hắn bằng cặp mắt lạnh lùng, hỏi hắn: “Nếu đến cuối cùng, ta vẫn không cách nào nhìn thẳng vào chuyện của chúng ta, nếu như tính cách chúng ta vẫn mãi không hợp như vậy thì sao? Nếu như đến cuối cùng, ta thật sự không thể chịu được sự ngạo mạn của ngươi, ngươi2cũng không thể chịu đựng sự thô tục và tính cách của ta, nếu như chúng ta đã được định trước là không có duyên phận thì người định làm thế nào?” Nếu như chúng ta đã được định trước là không có duyên phận, người định làm thế nào?

Hắn nhướng mày nhìn nàng chằm chằm

Một hồi lâu sau, giọng nói lạnh lùng từ tính, tựa như thở dài mà cũng tựa như đang cười vang lên: “Lạc Tử Dạ, cho dù có định trước là không có duyên, Cô cũng sẽ cố gắng chống chọi!”

Cho dù chuyện này đã định trước là hắn đơn phương tình nguyện, định trước là không có duyên phận

Tham Khảo Thêm:  Chương 27: 27: Được Rồi Những Lời Âu Yếm Này Đạt Điểm Số Trọn Vẹn

Hắn cũng sẽ cố chống chọi đến giây phút cuối cùng, chống chọi7đến khi nào nàng dao động, đến khi nào có được duyên phận, hoặc là đến khi hắn chết đi mới thôi!

Nói xong, hắn lại mở miệng: “Số trời không thể áp đặt được Cô, có duyên phận hay không là do Cố định đoạt!” Câu này, hắn nói một cách kiên định mà ngạo mạn, đó là khí thể chỉ thuộc về vương giả.

Lạc Tử Dạ ngạc nhiên

Nàng thật sự không hiểu tại sao hai người bọn họ lại đi đến bước này, nhất là hắn đối với nàng, dường như đã vượt ngoài những gì mà nàng nghĩ

Trước kia Lạc Tử Dạ nghĩ rằng, đó chỉ là sự hứng thú nhất thời của hắn mà thôi!

Là nuôi một con thú cưng, nhàn rỗi không có9chuyện gì thì trêu chọc một chút, hoặc là sinh ra vài phần tình cảm cùng dục vọng chiếm hữu thôi

Thế nhưng nàng không ngờ..

hắn đã đến mức độ này! Nàng im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: “Đầu gối ông đây hơi đau, đây là di chứng sau khi bị người đánh đấy! Nhất là sau khi nhiễm lạnh thì sẽ rất khó chịu, ta cảm thấy cái cảm giác đau đớn này sẽ đi theo gia cả đời!” Rõ ràng nàng đang chỉ trích trách móc hắn

Lạc Tử Dạ vừa nói xong, bên chân bỗng nhiên truyền tới giọng nói the thé của Quả Quả, nó nói năng lộn xộn: “Đầu gối cũng đau, đầu gối, đầu gối Quả gia cũng đau, chủ nhân5thường xuyên đánh quả gia!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 294: Chán nản

Nó vừa nói xong, Lạc Tử Dạ cúi đầu xuống liếc móng chim của nó một cái

Nàng không hề kiêng nể hỏi lại: “Ngươi có đầu gối ư?” Quả gia cúi đầu nhìn cái chân vừa nhỏ vừa ngắn của mình, đó chính là một cái móng vuốt, không có đầu gối

Nhưng nghe thấy lời này của Lạc Tử Dạ, Quả gia cảm thấy như lòng tự ái bị động chạm một cách nghiêm trọng, nó bỗng bay lên, đôi cánh kia định vỗ vào mặt Lạc Tử Dạ! “Sao người nhìn thấy đầu gối của Quả gia được chứ? Thần thú là Quả gia, Quả gia là thần thú, mắt thường không thể nào nhìn thấy đầu gối khôi ngô của ta3được…”

Đầu gối khôi ngô? Lạc Tử Dạ lấy quạt ra, gõ nó một cái! Quả Quả bị gõ bay qua một bên, ngã xuống đất co quắp, mắt chim còn híp lại len lén nhìn Phượng Vô Trù

Bình thường nếu có người dám đánh Quả gia thì chủ nhân đều rất tức giận, cho nên Quả gia nằm luôn dưới đất, chờ chủ nhân trút giận cho Quả gia là được! Nhưng nó nằm đơ dưới đất cả nửa ngày mà chủ nhân vẫn không thèm đếm xỉa gì đến nó.

Phượng Vô Trù hoàn toàn không nhìn nó lấy một cái mà chăm chú nhìn Lạc Tử Dạ, hồi lâu vẫn không lên tiếng

Sau đó hắn cúi đầu nhìn đầu gối nàng, lông mày nhíu lại theo thói quen, trầm giọng hỏi nàng: “Đau lắm sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 162

“Ừm!” Lạc Tử Dạ gật đầu, thật sự rất đau

Nhưng mà chỉ khi nào trở trời mới đau, đương nhiên cơn đau này có tính ngắt quãng

Con người hắn tối sầm xuống, hắn biết ngày đó mình xuống tay rất nặng

Sau đó hai người đều không nhắc lại chuyện này, cho nên về sau hắn cũng không để ý, cứ nghĩ rằng nàng không sao

Một lúc sau, hắn mở miệng nói: “Trong tay Cô có cao Đoàn Ngọc, sau khi dùng, có lẽ sẽ đỡ hơn!” Lạc Tử Dạ nhướng mày nhìn hắn một hồi, không lên tiếng

Ánh mắt kia mang theo chút ý trách móc, tựa như đang nói rằng bây giờ tâm trạng nàng không tốt

Dù cho sau khi dùng cao Đoàn Ngọc có thể giúp cơ thể nàng dễ chịu hơn một tí, nhưng cũng không thể khiến nàng hoàn toàn hết giận!

Lạc Tử Dạ cứ trừng hắn một hồi

Nàng không thu ánh mắt lại, còn hắn cũng tiếp tục nhìn nàng chằm chằm

Mà ánh mắt mang theo trách móc không vừa lòng lúc đầu của Lạc Tử Dạ từ từ biến thành uất ức, nhìn hắn vô cùng khổ sở!

Ánh mắt kia khiển Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy rất khó chịu.

Vì vậy, sau một lúc lâu, Nhiếp chính vương điện hạ gần như bị ánh mắt đáng thương của nàng đánh bại

Hẳn rủ mắt, nghiến răng nói: “Cô đi úp mặt vào tường!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.