*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên, lửa giận chỉ bùng lên trong nháy mắt, đến cuối cùng hắn vẫn cố kìm nén lại
Hắn gằn từng tiếng, giọng nói ma quỷ xen lẫn vẻ lạnh lùng u ám khiến người ta cảm thấy áp lực vang lên: “Cho nên là?”
Cho nên?
Ánh mắt hắn lạnh lùng u ám
Cặp mắt màu vàng sáng rực ẩn giấu ý cảnh cáo dán chặt vào nàng
“Cho nên..” Lạc Tử Dạ nhìn hắn một hồi, tâm trạng suy sụp, cũng không nói ra được “cho nên” thể nào! Cho nên cái gì? Cho nên mình thầm nghĩ sẽ đánh chết hắn? Nhưng mà hình như chuyện này hơi bị khó à nha! Cho nên mình muốn bắt Phượng Vô Trù đứng trước mặt mọi người thừa nhận là3mình ở trên hắn, chứ không phải hắn đè mình? Hình như chuyện này cũng không đùa được đâu!
Vậy thì “cho nên” thể nào được nhỉ?
Nàng còn đang suy nghĩ thì hắn đã mở miệng trước, giọng nói ma quỷ lạnh lùng u ám khiến người ta sợ hãi vang lên: “Cho nên người định đoạn tuyệt quan hệ với Cô chỉ vì chuyện cỏn con này?”
Nàng còn định nghỉ chơi với hắn nữa? Phượng Vô Trù nhớ tới những lời này của nàng, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng vàng rực lửa
Đó là dấu hiệu chứng tỏ hắn đang cực kỳ không vui! Thật ra Lạc Tử Dạ rất muốn hờn dỗi mà gào lên rằng: nàng vất vả làm màu cả buổi trời0đó, nàng dễ dàng lắm sao? Không hề nhé! Thế mà người đàn ông để tiện này lại phá hủy tất cả công sức của nàng chỉ trong nháy mắt
Hắn phá hết cũng thôi đi, đằng này hắn còn tỏ vẻ cười nhạo nàng!
Quả thật nàng rất muốn cắt đứt quan hệ với hắn đấy, nhưng nhìn sắc mặt hắn và suy xét tới hoàn cảnh hiện tại của bản thân, nàng lại không dám nói ra.
Thế nhưng, chắc là bởi vì trong lòng quá buồn bực, hoặc có lẽ là do trời sắp tối rồi, cho nên nàng trở nên đa sầu đa cảm hơn
Hoặc là do “dì cả” ghé thăm nên cả tâm hồn lẫn thể xác đều yếu ớt hơn bình thường? Điều này5khiến cho tâm trạng nàng trở nên bất ổn
Nàng thấy hắn nhìn mình chằm chằm đầy nguy hiểm thì vành mắt đột nhiên đỏ lên: “Phượng Vô Trù, tại sao lúc nào ngươi cũng bắt nạt ta như thế?”
Vành mắt đỏ hoe nhưng nàng lại không khóc.
Nàng cảm thấy ấm ức vô cùng! Cứ như là nàng bị hắn theo dõi gắt gao vậy, bất kể nàng làm gì hắn cũng muốn can thiệp, lại còn không cho phép nàng làm trái lời hắn
Một khi nàng muốn phản kháng, hắn sẽ nổi giận
Hoặc là một khi nàng muốn làm cái gì, hắn sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt đầy nguy hiểm.
Để nàng biết rằng nếu nàng còn tiếp tục chống đối hắn thì chắc chắn sẽ nhận4lấy kết cục vô cùng đáng sợ
Sau đó nàng sẽ bị dọa tới nỗi không dám mắng người, không dám đánh người, thậm chí không dám tùy tiện phản kháng
Nhưng mà nàng cảm thấy mình sống quá đau khổ, dường như cả ngày phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc
Thế nhưng dù nàng là Lạc Tử Dạ hay là Yêu Vật thì nàng cũng không phải là loại người có thói quen sống phải nhìn sắc mặt người khác!
Nàng vừa bày ra dáng vẻ ấm ức đáng thương kia, Nhiếp chính vương điện hạ lập tức cảm thấy trái tim mình thắt lại, cõi lòng chợt nhói lên nỗi đau đớn khó diễn tả thành lời
Điều này khiến cho hàng lông mày rậm của hắn9nhíu lại, vùng trán cũng lộ ra nếp nhăn, đôi mắt ma quỷ nhìn nàng chằm chằm, trong lòng hơi sốt ruột
Hắn không muốn bắt nạt nàng đầu, thế nhưng tính cách của hắn đã hình thành nên rất nhiều thói quen: quen với việc đưa ra quyết định, quen với việc tự coi bản thân mình là tiêu chuẩn, quen với việc người khác phải làm theo ý hắn.
Và hình như nàng cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng hiện tại, nhìn dáng vẻ này của nàng, hắn liền cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt, hít thở không thông
Cuối cùng hắn thở dài một tiếng, vươn tay kéo cô nàng nhỏ nhắn trên giường vào lòng
Giọng nói lạnh lùng cuốn hút xen lẫn vẻ bất đắc dĩ tựa như bó tay chịu thua vang lên: “Nếu có lần sau, Cô sẽ nói người ở trên là ngươi!”