*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn vừa nói vậy, Lạc Tử Dạ suýt nữa phì cười.
Lời này thật quá sỉ nhục người khác
Đúng vậy, rệp ở trên người sư tử, đương nhiên sẽ khiến sư tử thường xuyên cảm thấy không thoải mái, nhưng rệp dù sao cũng chỉ là con rệp, nhiều nhất thì có thể thể nào? Không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn với hắn, căn bản không cần phải để ý
Mà hình tượng Long Ngạo Địch ở trong mắt hắn chính là như vậy.
Lần này, sắc mặt Long Ngạo Địch lập tức khó coi
Gương mặt hắn vừa xanh mét vừa tím sẫm không thể hình dung, nó như một đống màu sặc sỡ trộn chung trên một bảng pha màu, tạo ra một màu sắc mới lạ, rất khó hình dung, hơn nữa người bình thường cũng chưa từng3thấy.
Màu sắc kia vô cùng giàu tính nghệ thuật, chẳng qua không dễ nhìn cho lắm.
Lúc này Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương cũng hơi đồng cảm nhìn Long Ngạo Địch
Nhưng sau khi bọn họ nhìn sang lại nhìn Phượng Vô Trù một cái, phát hiện lúc này Phượng Vô Trù ít nhất cũng nhìn thẳng vào Long Ngạo Địch, bình thường hắn còn chả thèm nhìn hai người bọn họ.
Cho nên bọn họ đại khái còn không bằng cả con rệp! Vì vậy, bọn họ cũng lập tức phát hiện ra Long Ngạo Địch không có gì đáng đồng cảm, bọn họ nên đồng cảm với bản thân mình trước đã
“Con rệp.” Long Ngạo Địch cười lạnh một tiếng
Cả đời hắn thật sự chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy
Hắn biết Phượng Vô Trù luôn ngạo1mạn, từ trước tới giờ luôn ở tít trên cao, không để bọn họ vào mắt, nhưng hắn không ngờ đối phương lại ngạo mạn đến mức độ như vậy
Ở trong mắt hẳn, mình chỉ là một con rệp? Thế nhưng, hắn suy nghĩ lại thật cẩn thận, hình như hiện tại sức ảnh hưởng của mình đối với Phượng Vô Trù thật sự cũng chỉ có một chút như vậy.
Sau khi cười nhạt một tiếng, hắn nhìn Phượng Vô Trù chằm chằm, mở miệng nói: “Nói không chừng hôm nay, con rệp đó thật sự có thể cắn chết sư tử đấy! Nhiếp chính vương điện hạ có muốn thử một chút không?” Bất cứ ai bị sỉ nhục như vậy cũng rất khó mà giữ được bình tĩnh, mặc dù Long Ngạo Địch không quá dư thừa3lòng tự ái, nhưng dù sao cũng là người có thể diện, tính tình cũng là loại hình cao ngạo lạnh lùng, hắn đương nhiên không chịu nổi chuyện này!
Lúc hắn vừa mới nói ra lời này, Lạc Tử Dạ đang ở trong hang núi
Nàng ngồi dưới đất, có vẻ như định xem bọn họ có thể đánh đấm ra ngô ra khoai gì
Lúc này, tính xấu của nàng lại nổi lên, nàng nhìn về phía Đạm Đài Dục Đường rồi nói mát một câu: “Em gái, ngươi biết ra vẻ khoác lác là như thế nào không?”
“Hả?” Đạm Đài Dục Đường hơi sửng sốt, khoác lác thì nàng có nghe qua, nhưng ra vẻ khoác lác thì thật sự chưa nghe thấy bao giờ.
Ấn đường Long Ngạo Địch giật giật, trực giác mách bảo Lạc Tử Dạ sẽ3không nói ra lời tốt đẹp gì
Hắn còn chưa kịp mở miệng bảo Lạc Tử Dạ câm mồm, Lạc Tử Dạ đã nói ngay, điệu bộ cợt nhả giải thích với Đạm Đài Dục Đường: “Giả vờ khoác lác ấy à, chính là vừa khoác lác vừa ra vẻ! Rõ ràng là ba người như mình cộng lại cũng không bằng một mình người ta, nhưng lại phải khoác lác nói mình có thể thắng
Giọng nói còn vô cùng nghiêm trang, hết sức làm màu, khoác lác y như thật vậy, gọi tắt là ra vẻ khoác lác!”
“Phụt..” Đáp Đáp phì cười.
Khóe miệng Đạm Đài Dục Đường giật một cái, ánh mắt nhìn Long Ngạo Địch có chút cảm thông
Đồng thời trong lòng nàng cũng hơi cạn lời, Lạc Tử Dạ là đàn ông đúng không? Sỉ và một9người đàn ông khác như vậy có bỉ ổi quá không? Nhưng mà..
Kiểu bỉ ổi như Lạc Tử Dạ lại khiến người khác không ghét nổi, còn cảm thấy hơi thú vị, cũng rất buồn cười…
Nhưng Long Ngạo Địch thì không thấy như vậy đâu! Lúc này sắc mặt hắn tối sầm, lạnh giọng quát lên: “Lạc Tử Dạ, ngươi! Ngươi thật…” “Gia thật là hiểu biết rộng rãi, khiến người bội phục?” Lạc Tử Dạ đảo mắt liếc hắn, nói xong tùy ý vung tay lên, mở miệng nói: “Không cần quá bội phục, gia vẫn là một người khiêm tốn
Ngươi cứ cư xử với gia như cách ngươi cư xử với người bình thường là được, đừng coi gia thành danh nhân mà sùng bái, như vậy gia sẽ có gánh nặng của thần tượng!”.
Nàng nói xong câu này, Đạm Đài Dục Đường cũng nghẹn lời
Nàng cũng muốn bổ sung câu kia của Long Ngạo Địch, Lạc Tử Dạ thật là vô sỉ, hơn nữa còn không biết xấu hổ! Trước đó không lâu, lúc ở buổi diễn tập quân sự, còn nghiêm túc ra vẻ như vậy, tới hôm nay lại bỗng nhiên biến thành một người khiêm tốn? Còn tự coi mình thành danh nhân..
Gánh nặng của thần tượng?!
“Ngươi!” Long Ngạo Địch suýt nữa thì phun ra một búng máu.
Vốn đôi mắt chỉ hơi đỏ, lúc này lại biến thành đỏ ngòm, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm
Lúc này hắn thật sự hơi tò mò về độ dày và chất liệu da mặt của Lạc Tử Dạ! Lời như vậy y cũng có thể nói ra được
Hắn còn chưa kịp nói câu nào phản kích lại lời của Lạc Tử Dạ thì Lạc Tử Dạ đã nhìn về phía Phượng Vô Trù, mở miệng nói: “Tiểu Thối Thối, còn bao lâu nữa mới đánh xong? Gia đói rồi!” Nàng vừa nói vậy, bụng cũng kêu “ọc ọc” một tiếng rất hợp với tình hình
Thế nhưng biểu cảm của nàng chẳng hề xấu hổ, dường như còn tương đối đắc ý vì bụng mình phối hợp như vậy
Vừa rồi Phượng Vô Trù cũng đã nói, trong mắt hắn, Long Ngạo Địch chẳng qua chỉ là một con rệp, như vậy nhất định là hắn không thèm để Long Ngạo Địch vào mắt, cho nên mình cơ bản là không cần lo lắng, đối phương hoàn toàn có thể đối phó! Như vậy, nàng cũng nhàn nhã một chút là được, đỡ có vẻ như chưa từng thấy cục diện lớn bao giờ rồi làm ra biểu cảm nào đó trông quê mùa.
Nàng nói vậy, chứng tỏ nàng cũng không để Long Ngạo Địch vào mắt.
Sắc mặt Long Ngạo Địch càng khó coi hơn
Phượng Vô Trù liếc qua nhìn Lạc Tử Dạ, trong ánh mắt ấy ngoài uy nghiêm còn có mấy phần cưng chiều, trong giọng nói cũng có đôi phần dịu dàng không dễ phát hiện ra
Hắn chậm rãi trầm giọng nói: “Nửa chung trà!”
Hắn vừa nói vậy, mắt Lạc Tử Dạ híp lại, thật ra trong lòng cảm thấy nếu Phượng Vô Trù có thể làm được trong vòng nửa chung trà thật thì thực lực hắn thật sự quá ghê gớm..
Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Phượng Vô Trù không phải dạng người thích làm màu như mình đây, hắn nói nửa chung trà thì có khả năng thật sự chỉ cần nửa chung trà.
Lần này, sắc mặt Long Ngạo Địch càng thêm khó coi! Hắn chuẩn bị bố trí nhiều người như vậy, nhưng đối phương lại nói..
Nửa chung trà
Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Cho dù Nhiếp chính vương điện hạ thực lực siêu quần, lời này chỉ sợ cũng quá tự kiêu rồi?” Hắn vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo
Hắn vung tay lên, theo động tác của hắn, mấy tiếng nổ ầm ầm” vang lên, hơn nghìn khối đá lớn lập tức lăn về phía Phượng Vô Trù…