*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì thế nên lúc này nàng lười nói nhảm thêm nữa, có gì không vừa ý thì quay lại tìm Phượng Vô Trù trách móc là được, cứ giải quyết xong vấn đề trước mắt đã
Vì vậy nàng mở miệng nói thẳng: “Đầu tiên, việc thứ nhất là phải đưa cây sáo trong tay Võ Hạng Dương cho gia.” Đương nhiên nàng đang nhắc đến cây sáo Vạn Cổ trong tay Võ Hạng Dương
Nàng vừa nói như vậy, ánh mắt Nhiếp chính vương điện hạ chợt rét lạnh
Nàng muốn sáo Vạn Cổ có thể để làm gì chứ? Đơn giản chính là vì Doanh Tần
Thế nên Phượng Vô Trù rất khó chịu khi yêu cầu đầu tiên mà nàng đưa ra lại là vì Doanh Tần.
Sắc mặt Võ Hạng Dương3sầm xuống, không biết vì sao, cuối cùng hắn lại vô thức liếc nhìn Đạm Đài Dục Đường
Sau khi hắn ta đưa mắt nhìn sang, sắc mặt Đạm Đài Dục Đường bỗng nhiên phát lạnh
Nàng nhanh chóng nghiêng đầu đi, không muốn đối mặt với hắn
Trong lòng nàng giống như bị kim đâm, vô cùng đau đớn
Võ Hạng Dương thu lại ánh mắt đang nhìn nàng, sắc mặt có phần thất vọng
Hắn nhìn Lạc Tử Dạ rồi nói: “Được! Còn gì nữa không?” Yêu cầu thứ nhất này của Lạc Tử Dạ cũng không quá đáng
Lấy được cây sáo, tất nhiên là có thể bảo toàn tính mạng Doanh Tần
Nàng cũng sẽ không để thứ đầy uy hiếp như vậy lại trong tay mình.
Hắn ta dứt khoát đồng ý
Tiếp theo,1Lạc Tử Dạ liền nhìn về phía Võ Tu Hoàng, tiếp tục nói: “Mấy người bọn hắn đánh người cũng không nhìn người chống lưng phía sau, tạo thành tổn thương nghiêm trọng cả về thể xác lẫn tinh thần cho gia
Gia không chỉ trúng cổ độc mà còn chịu đả kích và sỉ nhục tâm lý nghiêm trọng
Vì vậy cần các hạ các hạ bồi thường một trăm vạn lượng vàng, coi như tiền thuốc men, điểm này không quá đáng chứ?”
Nàng vừa nói lời này, tất cả mọi người đều biến sắc
Một trăm vạn lượng vàng không phải là một con số nhỏ
Tuy rằng Long Chiêu, Thiên Diệu, Phường Minh đều là những nước giàu có phồn vinh, nhưng mà đột nhiên muốn lấy ra một trăm vạn3lượng vàng cũng không phải là chuyện nhỏ
Nhiều đấy cũng đủ chi viện cho một trận đói quy mô nhỏ rồi.
Hiện tại Lạc Tử Dạ không gãy tay cũng không mất chân nào, muốn nhiều tiền như vậy thật là hơi quá đáng.
Bọn họ đều không nói gì
Dường như Lạc Tử Dạ cũng biết rõ bọn họ đang nghĩ gì, nàng vội nói thêm: “Các ngươi đừng thấy gia không gãy tay cũng không mất chân nào, rồi cảm thấy gia đời nhiều tiền như vậy là không hợp lý! Các người phải nhìn xem trước mắt các ngươi là tình huống gì
Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu không đưa tiền, e rằng cái giá mấy người phải trả sẽ là gãy tay gãy chân, hoặc là không3chữa trị kịp thời mà đi đời nhà ma đấy!”
Cho nên, trên thực tế có một số việc không được tư duy theo một hướng duy nhất, cần phải suy nghĩ theo hai hướng mới có thể biết vấn đề này có đáng giá hay không.
Võ Tu Hoàng sầm mặt, sau khi im lặng trong chốc lát, cuối cùng ông vẫn phải mở miệng: “Trẫm đồng ý!” Võ Hạng Dương lập tức nói: “Phụ hoàng, tài sản riêng trong phủ nhi thần cũng xấp xỉ số này
Số tiền kia nhi thần có thể tự bỏ ra, không cần phiền phụ hoàng dùng tới ngân lượng trong quốc khố! Hiển nhiên Võ Hạng Dương rất thông minh, lúc này hắn nhanh chóng mở miệng tỏ vẻ bản thân nguyện ý bỏ9tiền ra để giảm tội cho mình, tránh việc Võ Tu Hoàng phải trả tiền rồi tăng thành kiến với hắn
Hơn nữa, hắn cũng không muôn vì chuyện riêng của mình mà động đến bạc trong quốc khô!
Hắn vừa nói lời này ra, Võ Tu Hoàng liếc hắn một cái rồi không nói gì nữa
Thế nhưng cuối cùng sắc mặt ông cũng dịu đi một chút
Mặc dù đứa con trai này của ông không xuất sắc lắm, cũng không có được vài phần chân truyền của ông nhưng mà hắn vẫn còn có những tố chất cơ bản nhất của người trong hoàng thất.