*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng cuối cùng tiền mất tật mang, tội gì hắn phải tiếp tục làm khó Lạc Tử Dạ nữa
Nếu như cuối cùng còn mất đi đồng minh Lạc Tiểu Thất này, cái giá trái lại càng lớn.
Hắn vừa nói lời này ra, Lạc Tử Dạ liền sửng sốt
Nàng không ngờ Long Ngạo Địch lại dứt khoát hứa hẹn luôn cả chuyện này! Long Ngạo Địch nói xong, thầy Lạc Tử Dạ không lên tiếng, hắn lại nói tiếp: “Thái tử điện hạ không cần nghi ngờ trong lòng, quân tử nhất ngôn, chính là khoái mã nhất tiên(*
Nếu mạt tướng đã hứa thì điều đó tương đương với lời thể, nhất định sẽ không làm khó Thái tử hạ nữa, xin Thái tử yên tâm!”
(*)Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên: Một lời nói của người quân3tử đi nhanh như ngựa bị roi
Hắn nói đến đây, Lạc Tử Dạ cũng hiểu rõ rằng người này đang nói nghiêm túc
Nhưng mà nàng bị tên này ức hiếp lâu như vậy, lúc này không mượn cơ hội sỉ vả một chút sao được? Vì vậy nàng nhanh chóng liếc nhìn Phượng Vô Trù, cất giọng hỏi một câu: “Tiểu Thối Thổi! Nhân phẩm của tên này đáng tin không? Ngươi xem hắn cam đoan nhiều như vậy, có tin được hay không?”
Nàng vừa nói lời này ra, sắc mặt Long Ngạo Địch lập tức tái xanh.
Rõ ràng Lạc Tử Dạ này đang công khai sỉ nhục hắn, nghi ngờ nhân phẩm, nhân cách và cả uy tín của hắn
Nghe xong lời này, đương nhiên là hắn rất khó mà vui nổi! Sắc mặt hắn thay đổi1liên tục, đôi mắt màu máu nhìn về phía Phượng Vô Trù, chờ Phượng Vô Trù đáp lời.
Đương nhiên Nhiếp chính vương điện hạ biết rõ Lạc Tử Dạ nói như vậy là để sỉ vả Long Ngạo Địch.
Thật ra thì khi nhìn qua bộ dạng Long Ngạo Địch, trong lòng Lạc Tử Dạ cũng đã rõ đối phương nói như vậy hẳn là đáng tin cậy
Tuy rằng nàng không hiểu rõ về Long Ngạo Địch cho lắm, thế nhưng chỉ cần nhìn tính cách đối phương thể hiện ra và hắn ta đã nói như vậy thì hắn là sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà nàng lại muốn sỉ nhục nhân cách của hắn!
Nhìn Lạc Tử Dạ, Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy hơi buồn cười
Hắn liếc nhìn Long Ngạo Địch rồi tùy tiện nói: “Nói chung cũng xem như có độ tin cậy nhất định!”
Hắn hiểu ý của Lạc Tử Dạ, vì vậy cũng không nói hết lời
Nếu là vì sỉ vả Long Ngạo Địch, hiển nhiên cũng không cần nói quá chính xác.
Sau khi Lạc Tử Dạ nghe hắn nói thì dường như còn phiền não một chốc, tiếp theo mới dùng về mặt do dự nhìn Long Ngạo Địch rồi trầm ngâm nói: “Vậy à, nói vậy tức là cũng có chút đáng tin, nhưng cũng không phải là hoàn toàn đáng tin cậy nhỉ? Có điều, nếu như Tiểu Thối Thổi người đã nói vậy, nói chung có lẽ là có thể tin tưởng, vậy gia miễn cưỡng tin tưởng hắn một lần là được!”
Lạc Tử Dạ cố ý nhấn mạnh hai từ “nói chung” và “có lẽ” này.
Cuối3cùng nàng còn nói thêm một câu “miễn cưỡng tin tưởng” nữa
Lúc này, sắc mặt vốn không tốt của Long Ngạo Địch khi bị nàng sỉ nhục cả buổi lại càng thêm khó coi
Nhưng nếu như đối phương đã nói rằng miễn cưỡng có thể tin tưởng hắn một lần, đó tất nhiên cũng chính là tin tưởng.
Điều này cũng có nghĩa là lúc này hắn đã có thể rời đi, không cần phải tiếp tục quan tâm tới mấy câu sỉ nhục kia của Lạc Tử Dạ.
Vì vậy, hắn trực tiếp chắp tay nói: “Mạt tướng cáo lui!” Hắn vừa dứt lời liền khoát tay, toàn bộ số binh sĩ đi xung quanh hắn cũng đều đi theo
Có khá nhiều binh sĩ bị thương không nhẹ, tất cả đều là do hai lần ra tay vừa rồi9của Phượng Vô Trù tạo thành
Vì vậy lúc rời đi, không ít binh sĩ còn dìu theo thương binh bên cạnh mình.