*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Da mặt vô cùng mịn màng của nàng vì tức giận mà hơi ửng đỏ, hắn liền hiểu ra điều gì đó, đưa tay nhéo má nàng!
Đó là một động tác rất cưng chiều, giống như đối xử với mèo con ở trong chuồng nuôi, thân mật và dịu dàng.
Giọng nói ma mị mang theo sự vui vẻ hiếm thấy, chậm rãi cất lên: “Sau này Cô sẽ chú ý!”
Câu nói này xem như là một lời hứa
Bởi vì hắn biết nàng không vui, cho nên hứa ngày sau sẽ chú ý
Cũng giống như lần trước khi nhìn thấy Tịch Nghiêu, phản ứng của nàng rất mạnh! Thật ra thì việc này khiến cho Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy có phần khó tin, trên thực tế có không ít các cô gái cảm mến hắn, mặc dù số người3dám bày tỏ không nhiều, nhưng ít nhất Võ Lưu Nguyệt chính là một trong số đó.
Nhưng tại sao nàng không có thái độ thù địch như vậy đối với Võ Lưu Nguyệt, mà với lịch Nghiêu thì lại khác? Chẳng lẽ là bởi vì thái độ của hắn đối với Tịch Nghiêu có vẻ tốt hơn so với Võ Lưu Nguyệt một chút?
Hắn đang nghĩ như vậy, Lạc Tử Dạ buồn phiền nói ra sự khó chịu ở trong lòng và đáp án cho câu hỏi mà Nhiếp chính vương điện hạ đang ngờ vực: “Mộc Tịch Nghiêu rất xinh đẹp, võ công cũng rất cao cường, danh tiếng còn rất tốt, lại là thanh mai trúc mã với ngươi…”
Nàng khẽ lẩm bẩm một mình
Sau khi nói xong, đột nhiên nàng ý thức được gì đó nên chợt đưa tay,1rất muốn tát vào mồm mình
Mẹ kiếp, đây là tình huống gì vậy? Nàng đây là đang trợ giúp cho khi thể của người khác, tự làm giảm uy phong của mình, hay là đang tự giễu, hay là đang làm gì? Nói xong, nàng ngước mắt nhìn thì thấy ý cười trong đồng tử thần bí của hắn, lập tức cảm thấy cái mặt dày của mình đã bị ném đi rồi.
Nàng quay đầu lại không nhìn hắn, lại nói về một vấn đề hôm nay nàng rất để bụng: “Nói thật, mặc dù có một người đứng sau tài giỏi, trống thì rất lợi hại đấy, nhưng gia vẫn không thật sự cảm thấy mát mặt!” Nàng không thật sự thích dựa vào cành cây cao là hắn để khoe khoang bản thân.
Bọn họ nên đối kháng với nhau,3rồi cùng dựa lấy nhau mới phải
Thế nhưng sau khi nói xong những lời này, Lạc Tử Dạ lại lập tức cười một tiếng, nói: “Thật ra thì gia cũng không cần phải canh cánh trong lòng, suy cho cùng bất cứ việc gì cũng có quá trình của nó
Cứ bình tĩnh bước từng bước tiến về phía trước mới là lẽ phải, tính khí bộp chộp, nóng lòng muốn thành công, vọng tưởng một bước lên trời, đó là chuyện cười! Chỉ có điều…”
Chỉ có điều, cứ dựa dẫm vào hắn như này, nếu như hôm nay hắn không tới thì hẳn là nàng đã chết rồi, nhận thức này khiến cho nàng cảm thấy hơi suy sụp và cảm thấy mình rất vô dụng.
Nàng còn chưa dứt lời, hắn đã nhận ra được nàng muốn nói gì
Lúc này hắn3cũng không tiếp tục xách nàng nữa mà buông tay, để nàng xuống
Hắn nắm chặt cổ tay của nàng rồi cất bước đi, giọng nói uy phong nghiêm nghị nhanh chóng vang lên: “Lòng người luôn dễ nổi nóng, ngươi có thể tĩnh tâm là tốt nhất, ngươi còn đang trên đường chạy đến đỉnh núi, không cần gấp gáp
Lạc Tử Dạ, ngươi phải hiểu rằng việc xem Cô là người đứng sau không hề mất mặt
Bởi vì ngươi là người của Cô, bảo vệ ngươi là việc Cô đã hứa, cũng là trách nhiệm của Cô!”
Lời này khác với phong cách điên cuồng của hắn, mà như đang nói lời tâm tình.
Thế nhưng người hiểu rõ hắn lại có thể nhanh chóng hiểu, đã là lời hắn có thể nói ra thì tuyệt đối không phải nói ngoa, càng không9thể là lời đường mật, mật ngọt chết ruồi.
Hắn có thể nói ra được như vậy, quả thật là vì cô gái này đã khiến hắn đau lòng
Nàng sinh tồn ở một nơi quyền thế tung hành, tranh tới đấu lui với một đám đàn ông, còn phải cẩn thận từng li từng tí che giấu giới tính của mình, chỉ sợ bị bại lộ, rồi lại quật cường, kiêu ngạo, không chịu dễ dàng bị phụ thuộc hết lần này đến lần khác.
Điều này khiến hắn cảm thấy người mà mình đang giữ trong tay là một con phượng hoàng con vừa mới ra đời, bốn phía đều là bão táp, mưa to, khói mù, đều muốn bóp chết nàng trước khi cất cánh
Còn nàng thì không cam lòng chịu chết, không cam lòng bị ngấm ngầm mưu tính, không cam lòng trốn trong lòng bàn tay hắn tìm kiếm sự che chở
Nàng bướng bỉnh muốn tự mình bay lên, muốn làm phượng lệ cửu thiên(*).
(*) Phượng lệ cửu thiên: Ý nói có thể được tự do, sải cánh bay lượn trên trời cao.
Nàng giãy giụa trong vũng bùn, nhưng lại không muốn bẻ gãy sự kiêu ngạo ở bên trong.
Mà thứ hắn yêu, trùng hợp chính là sự quật cường này, sự kiêu ngạo này của nàng
Hắn cũng không biết mình nên làm gì, nói gì mới khiến nàng cảm thấy an tâm một chút, thế là hắn liền nghĩ hết tất cả các cách, ngày trước nói lời bá đạo, giờ đây nói lời dịu dàng an ủi, chỉ hy vọng có được một câu có tác dụng với nàng, có một câu có thể khiến nàng cảm thấy, dựa vào hẳn là chuyện đương nhiên
Không có kinh nghiệm yêu ai, cho nên hắn cần phải hết sức cẩn thận.
Dĩ nhiên Lạc Tử Dạ cũng ý thức được lời này hoàn toàn không giống so với phong cách nói chuyện trước đây của hắn
Nàng ngoái đầu nhìn hắn chằm chằm, rồi lại nhìn Doanh Tần vẫn còn hôn mê, đang được Thanh Thành dìu đi
Ánh mắt nhìn về phía Doanh Tẩn của nàng nhanh chóng khiến Nhiếp chính vương điện hạ nheo trong mắt thần bí lại!
Còn nàng vẫn chưa ý thức được hắn đã nổi giận, mà còn nói một câu: “Không biết tình hình Doanh Tần hiện giờ thế nào rồi! Nói cho cùng, hắn trở nên như vậy đều là do ta hại
Thật ra thì ta vẫn nghĩ mãi mà không ra, các ngươi thích gì ở ta? Có lẽ Doanh Tần cảm thấy ta đối tốt với hắn nhỉ? Vậy..
Vậy còn ngươi?”
Nói thật thì nàng vẫn chưa hiểu rõ vấn đề này
Hình như bọn họ đã từng nghiên cứu thảo luận, nhưng nàng vẫn luôn phản đối
Suy cho cùng, mối quan hệ lúc nàng và Phượng Vô Trù mới gặp nhau cũng không phải tốt đẹp gì, nàng vẫn luôn tự tìm đường chết, còn hắn vẫn luôn rất muốn giết chết nàng.
Phượng Vô Trù vốn dĩ rất không vừa lòng với việc sau khi mình cẩn thận nói xong những lời này, nàng liền quay đầu liếc nhìn Doanh Tần, rồi lại nghe được những lời quan tâm của nàng với Doanh Tần, còn nói nàng đối tốt với Doanh Tần
Thế là tâm trạng của Nhiếp chính vương điện hạ lại càng tồi tệ hơn, đồng thời còn đột nhiên nhớ tới lúc nói điều kiện với Võ Tu Hoàng vừa nãy.
Điều kiện đầu tiên của cô gái này chính là nhắc đến Doanh Tần, muốn sáo Vạn Cổ.
Nghĩ như vậy, cảm giác thù mới hận cũ đối với tình địch lập tức xông lên đầu
Lúc này còn nghe Lạc Tử Dạ hỏi như vậy, Nhiếp chính vương điện hạ bắt đầu phát cáu, đột nhiên buông tay Lạc Tử Dạ ra
Hắn đi về phía trước, không nói tiếng nào.
Lạc Tử Dạ ngây người, không hiểu hắn bị làm sao
Không phải nàng chỉ hỏi hắn thích gì ở nàng hay sao? Bộ dạng kiêu ngạo tức giận là cái quỷ gì vậy?
Nàng quay đầu lại nhìn Doanh Tần thì thấy Thanh Thành đang dìu Doanh Tần đi tới.
Cũng không biết dây thần kinh nào của Phượng Vô Trù bị nổi nhầm mà lại trở nên không được bình thường
Nàng cảm thấy lo lắng cho Doanh Tần, do đó liền hỏi Thanh Thành một câu: “Có cần ta giúp người dìu hắn không?”
Nàng vừa nói vậy, Nhiếp chính vương điện hạ ở phía trước đột nhiên dừng bước, cực kỳ giận dữ ngoái đầu lại
Hắn nhìn người con gái đáng ghét này, gần như nghiến răng trả lời câu hỏi thích gì ở nàng mà vừa rồi nàng hỏi hắn: “Lạc Tử Dạ, ta thích sự ngu ngốc của ngươi!”