*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng lo nếu như mình giải thích không rõ ràng thì sau khi đi vào trong lều vải, lúc đi ra sẽ biến thành người tàn tật!
“Khi đó gia…”
Trong lúc nói chuyện, nàng đã bị xách vào bên trong.
Hắn không có ý định nghe nàng dài dòng, trực tiếp đẩy nàng lên giường rồi liếc nhìn Mân Việt, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh vang lên: “Cho nàng xem!” Mân Việt nhanh chóng hiểu ra ý của Phượng Vô Trù, đó chính là cổ độc trên người Thái tử
Khi ấy nàng không thèm xem xét mà đã chạy thẳng đi tìm Võ Tu Hoàng, thế nên Vương vẫn còn băn khoăn về chuyện này đấy
Lạc Tử Dạ ngây người, xem gì? Mân Việt không phải đại phu hay sao? Chẳng lẽ hắn còn chịu trách nhiệm xem nàng bị đánh gãy3chân như thế nào? Nàng còn đang suy nghĩ thì Mân Việt đã bước tới
Hắn đưa tay đến phía cổ tay của nàng, ấn xuống mạch môn, quan sát thêm vài lần rồi nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là một cổ độc nhỏ bình thường
Mấy ngày này sẽ không dùng được sức lực gì cả, nhưng mấy ngày sau sẽ tự khỏi! Chỉ có điều, việc đi săn ngày mai..
Lát nữa thuộc hạ sẽ nấu một chén thuốc, bảo đảm ngày mai Thái tử có đủ sức khỏe để ứng đối!”
Hắn nói đến đây, Phượng Vô Trù gật đầu, ra hiệu cho hắn có thể xuống dưới chuẩn bị
Trước khi ra ngoài, hắn liếc nhìn Lạc Tử Dạ với vẻ mặt đồng cảm, biết kể tiếp có thể nàng sẽ gặp xui xẻo
Lúc này Tiêu Thanh cũng rất1tự giác định lui ra ngoài
Hắn nhìn Lạc Tử Dạ với ánh mắt cực kỳ đồng cảm, những người khác cũng lần lượt đi ra ngoài!
Vốn dĩ trong lòng Lạc Tử Dạ đã cảm thấy rất lo lắng, còn bị hai người này nhìn như vậy, thể là mắt nàng tối sầm đi
Sau một thoáng run rẩy, nàng nhìn Phượng Vô Trù và hỏi: “Chuyện đó…”
Nàng còn chưa dứt lời thì hắn đã nghiêng người tới, đưa tay giữ chặt lấy cằm của nàng! Hắn khom lưng, cúi người, từ trên cao nhìn xuống đối mặt với nàng
Giọng nói lạnh lùng quyến rũ giống như lưỡi rắn lướt qua vành tai của nàng, khiến da đầu nàng ngứa ran
Hắn nói: “Cô đã từng cảnh cáo người chuyện gì, ngươi quên rồi sao?” “Không hề..
Không phải là ta đã tỉnh ngộ rồi3hay sao?” Nàng nuốt nước miếng.
Nàng vừa mới dứt lời, bàn tay đang giữ chặt lấy cằm của nàng đột nhiên siết chặt hơn, khiến nàng cảm thấy cằm mình đau nhức
Giọng nói lạnh lẽo của hắn lại một lần nữa vang lên: “Đàn ông vụng trộm là chuyện bình thường sao? Lần sau còn muốn như vậy, nhất định phải cẩn thận đề phòng Cô?” Người con gái này, nữ giả trang nam suốt một khoảng thời gian rồi thật sự cho rằng mình là đàn ông sao? Lại còn là loại đàn ông vô sỉ không chung thủy.
“Ờm..
Chỉ có người đàn ông giống như gia thì vụng trộm là chuyện bình thường, còn những người đàn ông khác đều không bình thường!” Lạc Tử Dạ nhanh chóng mở miệng, trong lời nói ám chỉ mình là trường hợp đặc3biệt.
Nàng vừa nói đến đó, đôi mắt ma quỷ của hắn híp lại, đó là dấu hiệu hắn đang cố nén cơn giận dữ ùn ùn kéo đến! Điều này khiến cho Lạc Tử Dạ hiểu rằng, chuyện nàng làm hôm nay thật sự đã chạm vào vảy ngược của hắn, vẻ giận dữ lúc này của hắn là thật chứ không phải đang nói đùa với nàng
Cho nên, lúc này nàng tiếp tục trêu chọc hắn thì nhất định sẽ không thu được kết quả tốt gi.
Nàng nhanh chóng giơ tay, làm động tác thể: “Ngươi đừng tức giận, gia bảo đảm sau này sẽ không như vậy nữa! Cùng lắm là gia chỉ nhìn một cái, chứ sẽ không nhiều lời…”
Nàng còn chưa dứt lời thì hắn đã cười giễu cợt: “Vậy sao?”
Trong đôi mắt ma quỷ của hắn9nhuộm màu tức giận, phần cằm hơi nhếch tạo nên một đường cong lạnh lùng
Hắn kéo chân của nàng khiến nàng sợ đến nỗi run lẩy bẩy, nàng cho rằng mình thật sự sẽ bị chặt chân
Nhưng bàn tay của hắn lại nắm lấy đầu gối của nàng, đầu ngón tay rất nhẹ nhàng lướt qua, thành công khiến cho nàng sợ tới mức toàn thân nổi da gà! Nàng nhìn chằm chằm vào cái chân bị hắn nắm của mình, không dám nói câu nào, suýt chút nữa đã chảy nước mắt
Nếu như hắn thật sự đè xuống, bẻ gãy xương đùi của nàng, nàng sẽ tiêu đời! Vậy thì sẽ là người ta trăng hoa, trở thành người đồng tính, cắt đứt tay áo, còn nàng trăng hoa lại trở thành người tàn tật, bị đánh gãy chân!
Trong lúc sợ hãi, hắn đã chen mình vào giữa hai chân nàng rồi đột ngột đè xuống
Khuôn mặt tuấn tú có thể so sánh với thần ma mang theo hơi thở tàn bạo, sợ rằng lúc này dưới cơn tức giận, có thể hắn sẽ cưỡng bức nàng.
Lạc Tử Dạ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch
Mẹ kiếp, nếu biết chỉ hơi gần gũi với trai đẹp một chút, trở về phải đối mặt với tình cảnh này thì cho dù có là mười chàng đẹp trai nàng cũng không dám! Nàng nuốt nước miếng, nói: “Phượng Vô Trù, người nghe ta nói, người bình tĩnh một chút!” Nhưng tất nhiên là hắn không có ý định nghe nàng nói gì
Sau khi đặt bàn tay xuống chân của nàng, hắn trực tiếp kéo quần của nàng xuống, đồng thời trượt tay vào bên trong
Lạc Tử Dạ cứng đờ, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nàng ngước mắt nhìn hắn thì nhìn thấy trong đôi mắt ma quỷ của hắn hiện lên sự phẫn nộ và dục vọng, còn có cả hơi thở tàn bạo và khát máu
Nàng lập tức cảm thấy giống như có một cây búa nện vào lòng mình, trong lòng này sinh sự sợ hãi!
Nàng đưa tay kéo tay của hắn: “Phượng Vô Trù..
Ngươi…”