*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Phượng Vô Trù vừa dứt lời, tay áo dài rộng màu mực cũng lập tức vung lên
Gió mạnh nổi lên, tụ lại thành một chưởng phong đánh thẳng vào ngực Hiến Thương Mặc Trần! Một khi Phượng Vô Trù ra tay, e là trên đời này ngoài Lạc Tử Dạ ra sẽ không có một ai dám tránh
Bởi vì mọi người đều biết nếu tránh được chiếu của hắn, hiển nhiên đó không phải thoát nạn mà tiếp theo sẽ có đòn tấn công nặng nề hơn đang chờ đón!
Vì vậy Hiến Thương Mặc Trần đứng im không nhúc nhích, mặc kệ một chương kia rơi xuống người mình.
Sau khi trúng đòn, Hiên Thương Mặc Trần ho sặc sụa, khóe môi rướm máu
Hắn đưa tay lau sạch vết máu, trên gương mặt thản nhiên vẫn giữ nụ cười3hờ hững như thể hắn không bị một chiều này của Phượng Vô Trù đánh trúng
Hắn nhẹ nhàng nói: “Trẫm cũng không muốn có lần thứ hai
Dù sao Tu La mốn ẩn giấu rất kỹ, nhưng một khi bị dây vào sẽ dính líu tới thể lực của Phương Minh
Trẫm cũng không hy vọng là, lần sau lúc những kẻ này ám sát Lạc Tử Dạ, trầm lại trở thành tấm bia sống của đám thích khách!”
Lời nói lạnh nhạt
Nhưng hắn lại chăm chú ngắm nhìn Lạc Tử Dạ đang dựa vào lòng Phượng Vô Trù
Bàn tay và trái tim hắn đều trống rỗng
Mà lục phủ ngũ tạng đã bị một đòn này đả thương! Phượng Vô Trù ngạo mạn, bá đạo, lạnh lùng như vậy, cho nên kẻ khác không thể nào đụng vào người phụ nữ của1hắn ta
Cho dù hắn ta không giết mình thì cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, chắc chắn sẽ cho mình một vài đòn cảnh cáo! Thậm chí hắn gần như có thể khẳng định Phượng Vô Trù không hề tin tưởng lời hắn vừa nói, rằng hắn không dám tơ tưởng tới người của Phượng Vô Trù.
Quả nhiên, sau khi hắn xong nói xong cầu này, khóe môi Nhiếp chính vương điện hạ khẽ cong lên thành một đường cong đầy mỉa mai xen lẫn vẻ bá đạo, lạnh lùng và ngạo mạn
Giọng nói ma quỷ lạnh lùng u ám vang lên: “Ngươi biết tại sao cô ra tay mà
Ngoài ra, hãy dập tắt tâm tư không nên có, nếu không thì Hiên Thương ắt phải chịu tai họa ngập đầu!”
Hắn nói xong bèn dời mắt đi, không6nhìn Hiến Thương Mặc Trần nữa
Một tay hắn đỡ eo Lạc Tử Dạ, ôm nàng vào lòng, tay kia phủ lên vầng trán nóng rẫy của nàng.
Trên người hắn có hàn độc, hắn dẫn một ít nội lực ra bàn tay kia để giúp nàng hạ sốt.
Hiên Thương Mặc Trần mỉm cười, dường như là hiểu ý Phượng Vô Trù
Hắn nhướng mày nhìn đống lửa bập bùng, không nói một lời.
Võ công của Phượng Vô Trù xuất sắc hơn hẳn.
Thực lực của Phượng Vô Trù cũng mạnh hơn hẳn
Cho nên, đối phương hiển nhiên có đủ điều kiện để ngông cuồng
Điều này không có gì đáng trách, Hiến Thương Mặc Trần hắn không thể nói được gì! Lúc này hắn chỉ có thể nhẫn nhịn trước đã.
Trong khi đó, Lạc Tử Dạ yên tĩnh rất lâu.
Bên ngoài trời vẫn4đang mưa, mưa to mãi không dứt, cho nên lúc này bọn họ không thể rời khỏi hang núi
Hơn nữa, nếu bây giờ ra ngoài sẽ khiến bệnh tình Lạc Tử Dạ càng thêm nghiêm trọng, vì vậy Phượng Vô Trù không định rời
đi.
Ba người bọn họ ngồi đợi ở chỗ sâu trong hang núi này.
Ở giữa là một đống lửa, Mặc Tử Uyên và Mân Việt đều đã lui ra ngoài.
###
Trên Nam Hải.
Bên trong một chiếc thuyền lá nhỏ, trang phục màu trắng bồng bềnh
Vạt áo tung bay theo chiều gió, còn hoa lệ trong trẻo hơn cả con sóng bạc đang cuộn trào giữa biển khơi
Bên cạnh hắn đặt một thanh trường kiếm
Người nọ khép hờ mắt, dựa vào khoang thuyền
Gương mặt kia khiến người ta vừa thoáng nhìn liền cầm lòng không đậu mà nín thở
Khuôn3mặt sáng như ngọc, đẹp như bông hoa đang nở rộ
Hắn giống như tiên giáng trần, cả người toát ra khí chất trong trẻo tựa ánh trăng, không dính khói lửa nhân gian.