Cuối cùng bọn họ chỉ có thể đứng ở hai đầu của sợi dây định mệnh, đi về hướng cuộc đời mãi mãi quay lưng lại với đối phương, người chết ta sống.
Một sợi tóc đen lướt qua bên gáy của Hiến Thương3Mặc Trần, cô đơn lạnh lẽo, như chim lạc đàn. Cuộc đối thoại ngày hôm nay dường như đã định đoạt mối quan hệ giữa hắn và Lạc Tử Dạ. Phượng Vô Trù là người đang từng bước từng bước đến gần nàng,1còn sự định vị của nàng đối với hắn, lại là bảo hắn, vui vẻ ngoài mặt là được rồi. Thứ mà hôm nay bọn họ có thể có, quan hệ mà nàng đồng ý cho hắn, chỉ là… vui vẻ ngoài mặt!6Lúc này, Lạc Tử Dạ đã đi xa được sáu bước, hắn không hề quay đầu lại, nhưng đột nhiên mở miệng hỏi: “Vậy thì, Lạc Tử Dạ, người như thế nào mới có thể khiến người thích sự đến gần của đối4phương? Đối với người mà nói, người như thế nào mới là bằng hữu thật sự, chứ không phải người vui vẻ ngoài mặt là được?” Lạc Tử Dạ cảm thấy câu hỏi này của hắn thật là vô vị, hơn nữa còn3có chút ngây ngô. Thậm chí không chỉ riêng nàng, tất cả mọi người trên đời đều có thể đưa ra đáp án. Nàng nhún vai, trong vẻ thiểu đứng đắn lại lộ ra mấy phần nghiêm túc, mở miệng nói: “Bằng hữu trong mắt bản Thái tử, từ trước đến nay không phải người nếu như không phải không còn cách nào khác, người tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đối phương. Mà là, cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù có bất đắc dĩ như thế nào, ngươi cũng sẽ không làm hại đối phương!”
“Nhưng trên đời há có thể song toàn?” Hiến Thương Mặc Trần đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lạc Tử Dạ, dường như đã không giữ được sự dịu dàng nhã nhặn trước giờ của hắn. Ánh mắt sắc bén, giống như muốn nhìn thấu nàng, cũng giống như đang thét hỏi trái tim tàn nhẫn của nàng.
Ngay cả bằng hữu cũng không muốn làm, sẽ không có chuyện thật lòng kết bằng hữu với hắn, vậy há lại có cảm mến?
Những lời hôm nay của Lạc Tử Dạ gần như là muốn chặt đứt mọi suy nghĩ và hy vọng của hắn đối với nàng. Và, muốn móc, muốn khoét, muốn ném xuống đất tâm tư đang ngày càng nảy mầm vì nàng, muốn nói cho hắn biết, tâm tư này của hắn ngay từ đầu đã là không thuần túy, cho nên nàng không thích không tin, sau khi ném xuống đất cũng sẽ không bao giờ nhặt lên. Hắn làm sao còn có thể mỉm cười chống đỡ, làm sao có thể thờ ơ?
Lạc Tử Dạ nghe vậy liền nở nụ cười, quay đầu lại nhìn hắn: “Cho nên trong mắt Phong vương, bởi vì chuyện trên đời tuyệt đối không thể nào song toàn, cho nên bằng hữu chính là vào lúc không còn cách nào khác, nhất định phải bị vứt bỏ? Phong vương điện hạ, ngươi yêu cầu người khác chân thành với ngươi, hy vọng đối phương thật sự xem ngươi là bằng hữu, vậy người chịu đặt đối phương ở vị trí quan trọng trong lòng người chứ? Giữa người và người, trước giờ đều chỉ là tương đối!”
Bàn tay trong ống tay áo của Hiến Thương Mặc Trần đột nhiên nắm chặt lại, rồi lại từ từ buông lỏng. Vẻ mặt hầm hầm giận dữ biến mất trong khoảnh khắc, dường như chưa từng xuất hiện. Hắn cười khẽ một tiếng, nói: “Ngài nói đúng, bản thân cũng không thật lòng bao nhiêu thì có tư cách gì đòi hỏi người khác thật lòng!” Lạc Tử Dạ không nói nhiều nữa, nhưng nàng không khỏi cảm thấy phong cách hôm nay của hắn thật sự hơi kỳ quái.
Nhất là nhìn vẻ mặt của hắn, hoàn toàn giống như bị thất tình, mà giữa hai người bọn họ có quan hệ tốt như vậy à, đủ để khiến nàng nói hai người bọn họ không thể làm bằng hữu thì vẻ mặt hắn lại bị thương tuyệt vọng như thế?
Nàng ôm tâm trạng buồn bực như vậy nhìn chằm chằm vào hắn mấy giây, sau đó xoay người rời đi.
Hiên Thương Mặc Trần thì vẫn đứng im tại chỗ. Hắn nhìn bóng lưng của nàng một lúc lâu, mãi đến khi nàng đã biến mất khỏi tầm mắt của mình, mãi đến khi màn đêm buông xuống, khiến hắn hiểu rõ, có một số thứ giống như bóng tối nhất định phải đến vào mỗi đêm, số mệnh đã định trước như vậy, không có cách nào thay đổi, mãi đến khi hắn chấp nhận số phận, nhắm hai mắt lại… Hắn chỉ có thể chấp nhận số mệnh này…
Bởi vì, hắn là vua của Hiên Thương!
Sau khi Lạc Tử Dạ đi thật xa liền trông thấy người nào đó sắc mặt không được tốt lắm ở phía trước. Khi bóng dáng của hắn xuất hiện ở nơi đó, giống như hoa vốn dĩ tươi đẹp, có vốn dồi dào sức sống, lúc này đều ngoan ngoãn thu lại bản thân, ngả ra, nằm rạp xuống, đợi quân vương tới gần.