*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng vừa hỏi lời này, trên mặt Thân Đổ Diệm càng thêm lúng túng.
Hắn sờ mũi. Nói thật, các cô nương ở đại mạc đều là người thẳng thắn bộc trực, không hiểu sao muội muội của hắn lại học đám phụ nữ ở Trung Nguyên, làm ầm ĩ đến bất tỉnh. Ngày thường muội muội ra trận giết địch cũng coi như rất dũng mãnh, bỗng nhiên nói mấy câu đã giận tới mức ngất xỉu, trong lòng hắn cũng rất cạn lời đấy, nhưng suy cho cùng thì mọi chuyện cũng chỉ vì Phượng Vô Trù mà thôi.
Hẳn lắc đầu: “Nàng không sao, còn mấy cô nương bên cạnh ngươi cũng không sao chứ? Nghe nói ngày hôm qua đều thở không nổi…”
“Nếu bệnh của em gái ngươi đã ổn rồi thì bệnh của các nàng hiển nhiên cũng không có gì đáng lo ngại.” Lạc Tử Dạ đáp3một câu như vậy, nghe kỹ thì lại giống như đang châm chọc.
Thân Đồ Diệm không nói gì nữa.
Hiến Thương Mặc Trần lại cười cười, nhìn Lạc Tử Dạ, đề nghị: “Không bằng Thái tử bỏ tảng đá ra đi, đợi đến lúc Nhiếp chính vương điện hạ đến thì cột lên cũng không muộn!”
Lạc Tử Dạ thở dài: “Vẫn là người hiểu ta, ý kiến này của ngươi thật sự không tồi. Nhưng mà gia lo là lúc gia vừa bỏ tảng đá ra thì Phượng Vô Trù đã tới rồi! Như vậy sẽ không giống như tự sát!”
“Việc ngươi tự sát có liên quan đến huynh trưởng?” Thân Đồ Diệm sững người.
Vậy theo ý trong lời của Lạc Tử Dạ, y tự sát chẳng qua là cho huynh trưởng xem? Hoàn toàn không phải là thật sự muốn chết? Lạc Tử Dạ liếc hắn, không nói gì. Bây giờ1nàng lấy việc tự sát ra khiêu chiến với Phượng Vô Trù thì sao, nàng thật sự không muốn nói chuyện với cái tên fan não tàn cứ mở miệng gọi Phượng Vô Trù là “huynh trưởng”, nhiều lời nịnh nọt Phượng Vô Trù. Hiến Thương Mặc Trần nghe xong lời này của Lạc Tử Dạ lại nở nụ cười. Hắn nói bằng giọng ấm áp: “Vậy Thái tử có nghĩ tới, nếu Nhiếp chính vương điện hạ không đến thì người định…” “Nếu hắn không đến, gia cũng chỉ có thể tìm đại một con thuyền nào đó rồi xuất phát. Vụ tự sát giả kia khó tránh khỏi biến thành tự sát thật!” Lạc Tử Dạ nói đến đây thì thở dài.
Tìm đại một con thuyền không kiên cố để đi không phải là tìm đường chết sao?
Chỉ cần một cơn sóng lớn ập đến thì chắc chắn người6trên thuyền sẽ nộp mạng cho biển cả! Nhưng mà nàng không thể không đi, đương nhiên, nếu nàng thật sự tìm một con thuyền không kiên cố để đi, chẳng thà đợi đám Thanh Thành hai ba ngày để Thanh Thành sai người đóng thuyền. Cho nên nếu nàng thật sự tìm đại một con thuyền nào đó để đi, chẳng qua là uy hiếp Phượng Vô Trù mà thôi…
Nàng không tin, mình tìm một con thuyền rách rưới đi biển, Phượng Vô Trù lại có thể không quản sống chết của nàng mà không giao thuyền ra.
Hiến Thương Mặc Trần lắc đầu cười khẽ, cảm thấy trên đời này e là chỉ có một người vô sỉ như Lạc Tử Dạ mà thôi. Đem việc tự sát ra uy hiếp, cũng là… Nếu có một ngày hắn mang cô gái này về Hiến Thương, có phải nếu nàng không4hài lòng thì sẽ giả vờ tự sát cho hắn xem hay không? Hắn vừa tưởng tượng tới là bỗng nhiên cảm thấy cả người đều không ổn.
Cũng đúng vào lúc này, có tiếng vó ngựa truyền đến. Cuối cùng, Nhiếp chính vương điện hạ cũng đến. Thật ra hắn cố ý tới chậm, Lạc Tử Dạ gia hạn nửa canh giờ, tới chậm một xíu thì tâm lý của người con gái này cũng không quá tự tin cho rằng hắn sẽ thỏa hiệp.
Hắn vừa đến, người xung quanh đã lập tức nhường đường để cho ngựa hắn đi qua và đều quỳ xuống hành lễ: “Bái kiển Nhiếp chính vương điện hạ!”
Lạc Tử Dạ đứng lên nhanh như chớp.
Nàng ôm tảng đá lớn kia đứng bên bờ biển, dõi theo bóng hình hắn đang thúc ngựa đến. Nàng đi về phía trước vài bước, chỉ cách một xăng ti3mét nữa thôi là rơi xuống biển. Nàng làm ra vẻ mặt hung dữ, duỗi tay chỉ vào hắn nói: “Đứng lại! Không được tới gần đây! Lập tức phái người đem thuyền tới đây cho gia, bằng không là tự ngươi đánh mất cục cưng của mình!”