*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà lúc này Lạc Tử Dạ cũng phát hiện hình như hắn vẫn luôn cười, cười khẽ, cười nhạt, cười mỉm, tất cả ý đồ, cảm xúc đều bị nụ cười kia che khuất
Điều này làm hắn rất giống một người mà nàng cũng coi như người quen: Hiện Thương Dật Phong!
“Ngươi muốn làm gì?” Lạc Tử Dạ nhìn hắn chằm chằm, cặp mắt kia như có thể phun lửa
Sau khi nàng hỏi xong, hắn lại cười
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, khi nhìn thấy nụ cười trên môi đó, không hiểu sao Lạc Tử Dạ lại cảm thấy nụ cười này có phần dịu dàng
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta muốn làm gì, ngươi nói xem?”
Khi nói ra lời này, trong giọng nói của hắn có phần thiếu đứng đắn, lại còn hơi ngả ngớn.
Nàng nhìn hắn chòng chọc, hỏi: “Chẳng3lẽ ngươi là đồng tính?”
Nếu thật sự như vậy thì khó rồi
Lần trước hắn gặp nàng ở nơi ở của Võ Tu Hoàng, như vậy hắn nhất định biết Võ Tu Hoàng, chỉ cần giao thiệp một chút, hắn sẽ biết nàng là Thái tử Thiên Diệu
Nếu hắn thật sự là một tên đồng tính, nàng nói mình là nữ để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này thì…
Vậy khó khăn hiện tại có thể giải được, nhưng phiền toái sau đó lại càng lớn hơn! Nàng nói vậy, dường như tra hỏi hắn
Ánh mắt hắn đảo quanh, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nếu ta là đồng tính thì sao, không phải thì thế nào?” Lạc Tử Dạ là một người rất thực tế, nghe hắn hỏi như vậy, nàng lập tức nói: “Nếu như ngươi là đồng tính, như vậy gia là một người đàn1ông bình thường
Xin ngươi đừng làm mấy chuyện gia không thích, loại chuyện này ngươi phải tìm một người người tình ta nguyện thì tốt hơn! Mà nếu như ngươi không phải đồng tính, vậy xin lỗi, gia là một người đồng tính, tốt nhất người cách xa gia một chút, tránh cho gia làm gì với người khiến người cảm thấy vô cùng chán ghét!”
Cho nên, nàng nói qua nói lại cũng chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là không muốn có bất cứ quan hệ gì với hắn, nếu hắn là đồng tính thì nàng không phải
Nếu hắn không phải đồng tính thì nàng lại chính là đồng tính.
Mà sở dĩ Lạc Tử Dạ nói thẳng thắn dứt khoát như thế là bởi vì cảm thấy đối phương không phải là người muốn làm người khác khó chịu
Cho nên nàng phải8nói rõ ràng cho đối phương biết, nàng thật sự không có suy nghĩ về chuyện đó với hắn, không muốn dây dưa gì.
Nhưng sau khi hắn nghe thấy lời này lại cười, ngồi xuống bên cạnh ao nước nóng, mở miệng hỏi: “Ngươi tới đây không phải vì xin thuốc à? Gia tỷ chính là người trông coi đảo ở đây, người sẽ không cho rằng các ngươi không phải bỏ ra thứ gì mà vẫn có thể bình yên lấy thuốc về tay rồi rời đi đấy chứ?”.
“Cho nên?” Lạc Tử Dạ vẫn ngâm mình ở chỗ cũ, cảm giác choáng váng vừa rồi đã giảm đi đôi chút
Hơn nữa nàng phát hiện sức lực của mình cũng trở lại một ít, sức lực đủ để tự hoàn thành sinh hoạt cơ bản của bản thân, nhưng nếu muốn động tay, sợ rằng còn9chưa ra tay đã bị người ta đập chết!
Điều này cũng khiến nàng cảm thấy kỳ quái, vừa rồi còn không có chút sức lực nào, sao bỗng nhiên lại có? Dường như hắn đang biết nàng khó hiểu điều gì, hơi nhếch môi, mở miệng nói: “Ngọc Lan Khuynh không phải thuốc mê, chẳng qua làm ngươi không có sức lực để đánh nhau mà thôi, dĩ nhiên nó còn có một loại hiệu quả khác
Về phần nó là hiệu quả gì, hiện tại ta vẫn chưa thể nói cho ngươi, nhưng rất nhanh người sẽ cảm ơn ta thôi!” Hắn nói lời này rất chắc chắn khiến chân mày Lạc Tử Dạ hơi nhíu lại, nhưng không mở miệng tiếp lời hắn.
Hiến Thương Mặc Trần lại nói tiếp: “Không bằng chúng ta bàn điều kiện, nếu ngươi có thể thỏa mãn yêu cầu của7ta, ta sẽ bảo gia tỷ cho ngươi thuốc kia!” Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, Lạc Tử Dạ cũng không biết là hắn đang nói thật hay là đang khoác lác
Thuốc kia thật sự hắn có thể quyết định được hay không! Nàng nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Điều kiện gì?” “Tối nay, ngươi ở với ta!” Hắn nói xong bèn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lạc Tử Dạ, chờ nàng phản ứng
“Cái gì?” Lạc Tử Dạ vô cùng hoài nghi mình nghe nhầm, hỏi tiếp: “Ở với người làm gì? Ngắm sao hay ngắm trăng, hay là nói chuyện phiếm.” Hắn bỗng nhiên cắt ngang lời nàng, cười một tiếng: “Cần gì phải giả bộ ngu?” “Có phải ngươi quên gia cũng là đàn ông không…” Lạc Tử Dạ định nhắc nhở hắn một vài chuyện
Trong lòng nàng cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái, anh đẹp trai này nhìn không giống kiểu đời này chưa từng gặp đàn ông hoặc phụ nữ đẹp, vì thế mà đói khát
Vậy tại sao lại nói ra điều kiện như vậy?
Hắn nhếch môi, khẽ mỉm cười: “Ta cũng không quan tâm ngươi là nam hay nữ!”
Nàng nhướng mày: “Vậy nếu ta không đồng ý thì sao?” Lời này của nàng dường như lấy được lòng hắn, hắn đứng lên, vứt quạt xếp cầm trong tay qua một bên, bắt đầu cởi thắt lưng của mình
Mi mắt mang nét cười, nhưng nụ cười kia không chạm tới đáy mắt, giọng nói dịu dàng cũng mang theo mấy phần âm u lạnh lẽo: “Nếu ngươi không đồng ý, vậy tại hạ không thể làm gì khác ngoài dùng sức mạnh!”