*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù trong sa mạc dễ trốn hơn nhưng nơi này thật sự quá nóng, nàng cảm thấy màu da trên mặt và trên người mình sẽ xuất hiện sự chênh lệch rất lớn nếu nàng cứ tiếp tục trốn ở đây!
Lạc Tử Dạ chậm rãi di chuyển một vòng ra phía sau đồi cát, lúc này đám người Diêm Liệt đã đi về phía trước đồi cát
Nàng cảm thấy không thể đánh mắt cơ hội này nên lập tức chạy ngược về
Nàng chạy một đoạn ngắn rồi mới bị phát hiện
Một trong những thuộc hạ của Diêm Liệt quay đầu nhìn lại, trông thấy một con khỉ đỏ rực muốn bay lên trời
Hắn lập tức chỉ vào bóng lưng của Lạc Tử Dạ,3nói: “Diễm Liệt đại nhân, Thái tử ở bên đó!”
Giọng của hắn rất lớn, Lạc Tử Dạ vừa nghe thấy liền quay đầu nhìn lại, sau đó tiếp tục chạy như điên!
Mẹ nó, mấy tên này tinh mắt thể
Diêm Liệt lập tức hô: “Đuổi theo!”
Có điều, bản lĩnh chạy trốn và ẩn núp của Lạc Tử Dạ vô cùng lợi hại
Sau khi chạy về nơi đóng quân, nàng vọt vào trong một bụi cỏ, lại biến mất dạng thêm một lần nữa
Diêm Liệt xoa xoa vùng giữa hai hàng lông mày đang đau nhức, mở miệng nói: “Ta đi tìm Vương để xin phép truy bắt Thái tử khắp doanh trại, nói không chừng lúc này y lại chạy vào trong thành trốn rồi
Các1ngươi đừng có lười biếng, tìm nhanh lên!”
“Vâng!”
Nhiếp chính vương điện hạ không hề cảm thấy kỳ quái khi biết Lạc Tử Dạ đã trốn mất
Hắn vừa mới nghe Diễm Liệt đề nghị muốn truy bắt Lạc Tử Dạ trong doanh trại thậm chí là ở khắp thành xong liền nói một chữ: “Chuẩn!”
Sau khi dứt lời, hắn cũng đứng dậy đi ra ngoài để tự mình đi tìm người
Do đó, toàn bộ doanh trại lại bắt đầu rầm rộ lên
Diễm Liệt biết Vương tự mình đi tìm nên không tiếp tục tìm trong doanh trại nữa mà trực tiếp dẫn đại quân truy bắt khắp cả thành
Hắn và Vương đều tự lựa chọn một con đường để truy bắt, nhất định phải bắt8được Lạc Tử Dạ! Lúc này, có người đi theo Diêm Liệt lên tiếng hỏi: “Diễm Liệt đại nhân, Thái tử lại chạy à?”
Hắn vẫn còn nhớ lần trước Thái tử chạy, Diễm Liệt đại nhân cũng dẫn theo bọn họ truy bắt y
Từ lần truy bắt trước cách nay còn chưa tròn một tháng nữa, Thái tử thật sự quá phiền phức.
Diêm Liệt cũng cảm thấy rất đau đầu, đặc biệt là khi nghe thuộc hạ nói ra chữ “lại”, đầu hắn lại càng đau hơn
Hắn có một linh cảm chẳng lành, nói không chừng sau này trong cuộc đời hắn sẽ xuất hiện rất nhiều chữ “lại” khác nữa
Trong lúc đau đầu, hắn nói: “Nhất định phải bắt được Thái tử
Người đầu9tiên phát hiện ra Thái tử thì có thể đạt được cơ hội hầu hạ bên cạnh Vương! Có điều, các ngươi không được làm Thái tử bị thương dù chỉ một chút, bằng không các ngươi sẽ phải gánh chịu cơn tức giận của Vương!”
“Vâng!” Mọi người đều lộ ra vẻ mặt kích động
Việc có thể hầu hạ bên cạnh Vương không khác gì gia nhập vào đội quân hộ vệ Vương Kỵ cả
Bọn họ kích động là vì đó là đội quân bảo vệ Vương tinh nhuệ nhất, đây chính là vinh quang cao nhất.
Diêm Liệt thở dài một hơi, xoay người dẫn quân chạy đi tìm người khắp cả thành!
Bọn họ vừa mới đi không bao lâu thì có một cái7đầu bù xù dính đầy cây cỏ ló ra từ trong một bụi cây rậm rạp, trên mặt treo hai hàng nước mắt rong biển, hiển nhiên cái đầu đó chính là Lạc Tử Dạ
Nàng dùng hai tay ôm ngực, làm ra vẻ đau khổ tột cùng! Trong đầu nàng đang suy nghĩ cái tên Phượng Vô Trù này thật sự không có chút nhân tính, chẳng qua là nàng không kiềm chế được nên thò tay vào trong tay áo của trai đẹp một lát thôi sao, hắn cần phải huy động nhân lực ầm ĩ như vậy sao? Cần phải vậy sao?!
Không ngờ nàng vừa mới ló đầu ra liền cảm nhận được một luồng khí áp lực đầy mạnh mẽ truyền đến từ phía sau
Luồng không khí ma quỷ đó mang theo sự tức giận ngập trời, khiến cho lưng nàng chợt lạnh, nàng không cần quay đầu cũng biết người đến là ai
Cũng ngay lúc đó…
“Ầm!” Đất bên chân nàng văng tung tóe lên, tạo thành một cái hố to! Nàng vội vã nhảy dựng lên mới tránh bị nổ trúng
Nàng vội vàng quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông tuấn tú đang cực kỳ tức giận kia, quả nhiên là gương mặt tuấn tú sánh ngang thần ma của Phượng Vô Trù
Nàng cười khan một tiếng, nói: “Ha ha, Nhiếp chính vương điện hạ, ngài…”
“Ầm!” Hình như Nhiếp chính vương điện hạ không muốn nói chuyện với nàng, hắn lại giơ tay lên, nội lực bắt đầu khởi động, đất dưới chân nàng lại văng tung tóe thêm lần nữa! Giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo bức người của hắn giống như hận không thể ăn nàng vậy: “Sờ tay trai đẹp?” Sắc mặt Lạc Tử Dạ trở nên trắng bệch
Nàng nhảy lên lần thứ hai để né tránh hắn tấn công, đồng thời cuống quýt xua tay, nhanh chóng ngụy biện: “Không hề! Thối Thối, ta tuyệt đối không làm như vậy, người phải tin ta, đây đều là vu khống! Ta đã sớm quên mất những chuyện không dám nhớ lại này rồi…”