*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt hắn chợt tối sầm. Hắn không nói gì, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy cô nàng này không phải thiếu đòn bình thường đâu!
Điều bất ngờ nhất là lúc nãy Phượng Thiên Hàn còn cực kỳ tức giận, ấy thế mà lúc này ông lại hưng phấn nhìn Lạc Tử Dạ chằm chằm: “Tên nhóc nhà ngươi biết quan sát đó, phân tích cũng đúng mà miêu tả lại càng chuẩn hơn! Đứa con trai này của bản vương ấy à, trước giờ tính tình dở tệ như thế đó! Thật sự là chẳng có mấy ai chịu được nó!”
“Còn không phải sao! Lúc mới gặp hắn, gia thật sự muốn…”
“Đúng vậy, đúng vậy! Nó ấy à…”
Cha chồng nàng dâu hai người này bắt đầu châm chọc Nhiếp chính vương điện hạ và kể chuyện3xấu của hắn ngay trước mặt hắn. Hai người nói một mạch gần nửa canh giờ, còn hắn thì sa sầm mặt mày ngồi bên cạnh nhưng không ai đoái hoài gì đến cảm nhận của hắn. Dường như hai người đã tìm thấy đề tài và tiếng nói chung nên trò chuyện đến là sảng khoái.
Phượng Thiên Hàn sai bảo hắn mà không thèm quay đầu lại: “Con trai à, rót cho phụ vương tách trà nha!”
Lạc Tử Dạ đang hứng thú ngất trời miêu tả sự bá đạo của hắn thì nghe thấy Phượng Thiên Hàn sai bảo, thế là nàng nghiêng đầu nhìn Phượng Vô Trù, cười tươi rói: “Tiện thể rót cho gia một tách luôn nha!”
Nói xong, nàng lại quay đầu tiếp tục phỉ nhổ hắn.
Gương mặt đẹp trai như thần như ma kia của Nhiếp1chính vương điện hạ u ám đến độ khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hai người này tán dóc về hắn cả buổi trời mà không nói được một lời hay, nói đến khi khát nước còn bảo hắn đi rót trà. Hắn rót trà để cho bọn họ nói chuyện đã đời hơn hả?
Hắn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, đứng phắt dậy, sải bước đi đến cửa rồi vén rèm đi ra ngoài.
Còn Phượng Thiên Hàn và Lạc Tử Dạ nói tới nói lui, suýt thì trở thành bạn vong niên luôn, mà tình bạn này xuất phát từ việc đâm chọc Phượng Vô Trù. Hai người trò chuyện gần nửa canh giờ, cuối cùng khát khô cả cổ. Phượng Thiên Hàn bất giác cau mày phàn nàn: “Thằng ranh hư hỏng kia ra ngoài rót trà lâu9lắm rồi cơ mà, sao mãi vẫn chưa quay lại thế nhỉ?”
“Phải đó, gia khát chết đi được!” Lạc Tử Dạ cũng buột miệng hùa theo.
Hai người nói xong lại đưa mắt nhìn nhau, bấy giờ mới kịp phản ứng. Sau đó, cả hai ngu người luôn! Phượng Thiên Hàn lập tức đứng bật dậy, đưa tay day trán: “Toi rồi!”
Vẻ mặt Lạc Tử Dạ cũng đau khổ: “Thôi xong!”
Rất hiển nhiên, Nhiếp chính vương điện hạ đã nổi giận. Hắn không thèm chào hỏi gì cả mà dứt khoát bỏ ra ngoài. Hơn nữa, bọn họ mải mê trò chuyện cả buổi trời, cứ tưởng là hắn đi rót trà cơ. Lần này phải làm sao mới tốt?
Nàng chăm chú nhìn Phượng Thiên Hàn, vẻ mặt buồn bã đau khổ: “Rốt cuộc ngài có phải là cha ruột của hắn3không hả? Gia nói này, sao gia nói bậy cả buổi trời mà ngài không bảo gia dừng lại để gia sớm ngậm miệng tại thời điểm quan trọng? Lần này thì hay rồi!”
“Ngươi là vợ nó hả? Bản vương nói xấu nó cả buổi trời, vậy mà đến thời điểm quan trọng ngươi lại không nhắc nhở bản vương lấy một câu!” Phượng Thiên Hàn cũng nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ.
Sau khi gây chuyện, hai người này lại đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau.
Tiếp đó, khóe miệng ai nấy đều run bần bật! Cuối cùng, Lạc Tử Dạ hỏi: “Chuyện hắn lên núi tuyết tìm chồn băng là thế nào?”
May là lúc này Phượng Vô Trù không ở trong phòng nên nàng muốn hỏi cái gì thì cứ trực tiếp mở miệng là được.
Nàng vừa dứt lời, Phượng Thiên3Hàn đáp ngay: “Chắc hẳn ngươi cũng biết tác dụng của chồn băng. Đó là thánh phẩm giúp tăng nội công cho người từ nhỏ chưa từng luyện võ. Đương nhiên là nó đi tìm thứ này cho ngươi. Nhưng ngươi cũng phải biết là trong người nó có hàn độc, nó không được phép đến gần nơi lạnh lẽo. Lần này vì bắt chồn băng mà nó phải đợi trên núi tuyết mấy ngày, hơn nữa lúc gặp chồn băng còn bị răng độc của chồn băng cắn bị thương, suýt thì bỏ mạng trên núi tuyết. Ngươi nói xem bản vương biết những chuyện này có thể không tức giận được sao?”
Lúc ông nói những lời này, trên người không còn toát ra khí thế ác liệt và lửa giận ngùn ngụt như lúc trước nữa mà ngược lại, cảm giác như ông đang thở dài bất lực.
Nghe chuyện này, Lạc Tử Dạ chợt im lặng. Lúc nàng đi xin thuốc cho Doanh Tần, hắn đang vì nàng mà vào sinh ra tử. Xưa nay hắn không phải người rộng lượng, cho nên nàng không cần nghĩ cũng biết chắc rằng trong lòng hắn nhất định sẽ buồn bực vì nàng đi đảo Thiên Lãng giúp người đàn ông khác. Vậy mà… hắn vẫn tìm chồn băng cho nàng, bất chấp cả tính mạng để đi tìm.
Sau khi nàng trở về, Quả Quả còn kể cho hắn nghe chuyện nàng sờ tay anh chàng đẹp trai khác…
Từng chuyện từng chuyện lướt qua trong đầu, Lạc Tử Dạ cảm thấy thật có lỗi với hắn.
Nàng lẳng lặng nhìn Phượng Thiên Hàn không chớp mắt, trước hết cứ nói đến vấn đề nghiêm trọng nhất đã: “Nè, hình như hắn giận rồi, phải làm sao đây? Bình thường lúc hắn tức giận có dễ đối phó không?”
Lúc hắn tức giận có dễ đối phó không?
Phượng Thiên Hàn nghe xong câu hỏi này bèn đau khổ đỡ trán như cha chết mẹ chết vậy…