Tất nhiên, khi Thẩm Minh Tích về, anh không hề biết cô âm thầm sửa soạn lại ngoại hình.
Dù từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ nhìn kỹ cô, nhưng Tống Cần vẫn muốn xuất hiện với vẻ ngoài xinh đẹp nhất trong mắt anh..
“Ăn xong cô định làm gì?” Thẩm Minh Tích hỏi cô.
Tống Cần đoán đây là khéo léo nhắc nhở cô rời đi, liền nói: “Tôi định đi siêu thị dạo một vòng.” Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, mỉm cười nói: “Cũng hơi muộn rồi, cám ơn về bữa ăn.”
Tống Cần có chút tiếc nuối nhưng không tìm được lý do gì để ở lại.
Thẩm Minh Tích dẫn cô ra ngoài, mở cửa cho cô: “Hôm nay cảm ơn cô đã đến.”
Tống Cần lặng lẽ mỉm cười. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô cảm thấy một sự thôi thúc không thể cưỡng lại, buột miệng nói một câu mà cô không chắc chắn: “Nếu thực sự muốn cảm ơn, hay là anh tiễn tôi ra ga tàu điện đi.”
Vốn dĩ cô nói điều này với thái độ nửa đùa nửa thật, chuẩn bị bào chữa “Tôi đùa thôi” khi thấy anh do dự, nhưng không ngờ anh lại nói: “Được, vậy đi thôi.”
Lòng Tống Cần như có một cánh đồng hoa nở rộ. Ở bên cạnh anh thêm một chút nữa là tốt rồi.
Họ đi chậm rãi dọc theo phố Dật Hưng, không ai lên tiếng nói chuyện, xung quanh chỉ có tiếng chim hót đầu ngày và tiếng động cơ xe đang lưu thông.
Tống Cần bắt chuyện: “Mấy ngày trước tôi gọi đồ ăn ở chỗ anh cho đồng nghiệp, họ nghi ngờ quán của anh nổi tiếng chỉ vì mấy người phục vụ quá đẹp trai. Tôi muốn chứng minh điều đó không đúng. Nhưng thực ra tôi cũng có chút tò mò, có thật là anh yêu cầu ngoại hình cao khi tuyển nhân viên không?”
“Thành thật mà nói, tôi có quan tâm đến điều này, phục vụ phần nhìn của khách hàng nữ chắc chắn sẽ mang thêm lợi nhuận cho tiệm.”
“Nếu khách hàng yêu cầu kết bạn WeChat thì sao?”
“Nhân viên nhà hàng không được phép tùy ý đưa WeChat cá nhân cho khách. Về quy định này, chúng tôi thực hiện rất nghiêm ngặt.”
“Thật sao?” Tống Cần thắc mắc phải chăng anh đã tự động loại trừ mình ra khỏi nội quy của cửa hàng không.
Một lúc sau, cô lại hỏi: “Mấy ngày trước anh đi công tác để nghiên cứu mô hình nhà hàng à?”
“Không phải.” Anh trả lời cô: “Thật ra tôi làm về quản lý rủi ro. Còn nhà hàng này, chủ yếu do một người họ hàng xa của tôi đầu tư. Tôi chỉ đóng góp một ít cổ phần và chịu trách nhiệm về hoạt động hàng ngày, làm một ông chủ trên danh nghĩa.”
Điều này khiến Tống Cần ngạc nhiên.
“Cô làm nghề gì?”
Tống Cần thành thật giới thiệu nghề nghiệp của mình, tự ti nói thêm: “Nghề của tôi giống việc của một bà mẹ chồng.”
Anh không bày tỏ ý kiến gì.
Dường như không còn gì để nói, giữa hai người là một sự im lặng nặng nề, nhưng Tống Cần cũng không muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh ngượng ngùng như bây giờ, cô thật sự thích giây phút hai người im lặng đi bên nhau như này.
Khi đến cổng ga tàu điện ngầm, Tống Cần chợt nói với anh: “Thật ra tôi còn một câu hỏi cuối cùng, sợ nói ra sẽ có người đánh tôi”.
Anh nhìn cô, nói rõ ràng: “Tôi gần như có thể đoán được đó là chuyện gì.”
“Không muốn thì đừng trả lời.” Tống Cần cảm thấy tốt nhất không ép nhau đến đường cùng.
Anh dừng lại một lúc rồi nói: “Thật ra, từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ phủ nhận chuyện đó với cô. Chỉ là tôi không muốn nhắc đến chuyện đó nữa vì nó là chuyện khi tôi còn rất nhỏ. Biểu diễn trên sân khấu ở độ tuổi đó không hề dễ dàng. Bây giờ nhìn lại, không có niềm vui nào cả, có lẽ thứ gì đó giống như cảm giác thành tựu chỉ đến từ khoảnh khắc được bố mẹ khen ngợi, còn những lúc khác thì rất ít hạnh phúc. “
Lúc này, giọng nói của anh nhẹ nhàng như gió xuân, đối với cô, nó giống như một người bạn cũ đang ôn lại chuyện xưa.
“Tôi còn nhớ anh biểu diễn rất hay trên sân khấu.” Tống Cần nhớ lại dáng người nhỏ bé đó, vẫn đầy ngưỡng mộ, nếu là cô có lẽ hai chân đã run đến đứng không vững.
“Đó không phải là tài năng như cô tưởng tượng đâu. Thực tế thì nó cũng không khó đến thế, chỉ cần luyện tập nhiều lần thì 80% mọi người đều có thể làm được. ” Anh nói: “Tôi được chọn vì màn trình diễn trên sân khấu của tôi thoải mái hơn những đứa bé khác thôi.”
“Vậy sau đó anh không làm MC nữa vì anh thấy không thích?”
“Sau đó, tôi đột nhiên tăng cân, quá béo để có thể xuất hiện trước máy quay nên đã nhờ đạo diễn đưa tôi về nhà”. Anh thành thật nói: “Bố mẹ tôi đã cãi nhau rất lớn vì chuyện này, rõ ràng là họ không hài lòng với tôi, vô cùng thất vọng và đối xử lạnh lùng với tôi trong thời gian dài”.
Tống Cần nghe được điều này rất bất ngờ, cô thực sự không ngờ lý do khiến anh ngừng lên sân khấu lại là như vậy.
“Bố mẹ anh như vậy là không đúng…” Cô nói.
“Có những thứ họ không hiểu được…”
“Ừ. Thực ra bố mẹ tôi cũng không hiểu chuyện đâu.” Cô nhìn anh đầy thông cảm rồi nhẹ nhàng nói: “Thực sự không ngờ anh lại có nhiều chuyện không vui như vậy, xin lỗi vì đã gợi lại.”
“Không có gì. Dù sao thì tôi cũng chỉ là một người bình thường. Chẳng có gì đáng để cô tò mò cả.”
Tống Cần trầm ngâm, không biết anh có nhận ra không, nhưng rõ ràng cô cho rằng mình đã che giấu rất khéo.
“Đến lúc tôi phải đi rồi.” Cô nói lời tạm biệt với anh, “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây.”
Anh chào tạm biệt cô rồi quay lưng đi về quán.
Khi ngồi trên toa tàu điện ngầm, Tống Cần lấy điện thoại di động ra gõ một dòng gửi cho anh: “Tôi vẫn thấy anh khác biệt với những người khác”.
Ngón tay của cô dừng lại, một lát sau liền xóa đi dòng văn bản này.
Có lẽ những gì anh vừa nói là cố ý, ám chỉ rằng cô nên ngừng đặc biệt chú ý đến anh.
Hai tuần tiếp theo, Tống Cần hạn chế liên lạc với Thẩm Minh Tích, cô muốn giải khuây bằng công việc bận rộn nhưng vô ích, hễ có thời gian rảnh cô lại nghĩ đến anh.
Hiện tại, người duy nhất có thể chuyển sự chú ý của cô ngoài công việc chính là Hiểu Gia.
Hiểu Gia nhiệt tình kể về quá trình tiến triển của cô ấy với Trình Tiểu Uy: “Chị vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi xem anh ấy còn độc thân không.”
Tống Cần đã xem ảnh chụp màn hình trò chuyện do Hiểu Gia gửi, hầu hết đều là Trình Tiểu Uy giải thích kiến thức lịch sử, và câu trả lời phổ biến nhất từ Hiểu Gia chỉ vẻn vẹn: “Thì ra là như vậy.”
Tống Cần hỏi cô ấy: “Em hỏi chị trước nhé, sau mấy ngày tiếp xúc, chị có chắc là thực sự thích anh ta không? Có thể chị thích chỉ vì thấy anh ta có kiến thức uyên bác?”
“Chị chắc chắn 100%.” Hiểu Gia trả lời: “Nếu không chị đã không thức khuya để xem mấy bộ phim tài liệu anh ấy giới thiệu, tổn hại da mặt xấu hẳn đi rồi.”
“Vậy thì cứ hỏi thẳng anh ấy đi.” Tống Cần nói.
“Trực tiếp hỏi?”
“Không sao đâu. Em không nghĩ anh ấy chán ghét chị đâu, chị cứ thẳng thắn hỏi đi.”
“Được, tối nay chị sẽ hỏi.”
Tống Cần đặt điện thoại xuống, nghĩ nếu Trình Tiểu Uy không độc thân thì phải thuyết phục Hiểu Gia dừng lại ngay, không nên sa lầy vào chuyện này nữa, nhưng không biết Hiểu Gia sẽ mất bao lâu để hồi phục.
Nói đến đây, Tống Cần và Hiểu Gia quen nhau đã lâu, cô hiểu rằng Hiểu Gia là một cô gái thành thị rất giản dị, có công việc ổn định, từ nhỏ đến giờ chưa từng trải qua nỗi thất vọng nào đặc biệt, sống với cha mẹ, theo một nghĩa nào đó, cô ấy cũng là một công chúa chưa bao giờ rời khỏi lâu đài của riêng mình, chỉ ở một chỗ đợi hình mẫu đàn ông hoàn hảo xuất hiện.
Một cô gái như Hiểu Gia, trong các mối quan hệ sẽ không thực dụng, không tính toán, chỉ coi trọng cảm xúc của bản thân, có chuẩn mực đạo đức của riêng mình và sẽ không đưa ra những lựa chọn vì sự ích kỷ của bản thân, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô ấy sẽ dễ dàng quên đi một người mình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Theo lời của chị Tiểu Giả: “Một cô gái như Hiểu Gia sẽ không kết hôn trước ba mươi tuổi, bởi vì cô ấy quá coi trọng cảm giác hư vinh và chỉ thích những thần tượng nam hoặc những nhân vật không có trong hiện thực. Cô ấy sống ở chiều không gian khác, chân không chạm đất, cũng chưa có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu nên dù có gặp được người mình thấy phù hợp thì chắc cô ấy cũng không xử lý được.”
Tiểu Uông lại càng thẳng thắn nói: “Rốt cuộc cô ấy cũng không đủ xinh đẹp diễm lệ.”
Làm việc ở Hoa Hệ Duyên một thời gian dài, Tống Cần ngày càng nhận thức được sự tàn nhẫn của tình yêu, mà tình yêu đơn phương lại càng là điều vô vọng nên cô mong lần này Hiểu Gia sẽ gặp may mắn.
“Anh ấy độc thân!”
Tống Cần đang ngủ gật thì bất ngờ nhận được tin nhắn Wechat từ Hiểu Gia, cô bàng hoàng mở mắt.
“Em xem đi.”
Ảnh chụp màn hình do Hiểu Gia gửi, lịch sử trò chuyện đại khái như thế này:
Hiểu Gia: “Tôi có thể mạn phép hỏi cậu một câu riêng tư được không?”
Trình Tiểu Uy: “Hỏi đi.”
Hiểu Gia: “Hiện tại cậu có bạn gái chưa?”
Trình Tiểu Uy: “Không có.”
Hiểu Gia: “Thật sao?”
Trình Tiểu Uy: “Đương nhiên là sự thật.”
Hiểu Gia: “Nhưng tại sao một chàng trai xuất sắc như cậu lại không có một cô gái nào theo đuổi? Tôi thực sự ngạc nhiên đấy…”
Trình Tiểu Uy: “Khoan đã, tôi xuất sắc ở đâu? Tôi vẫn đang học cao học, bây giờ tôi không có nhiều tiền, tương lai chắc chắn cũng không giàu có gì, có cô gái nào muốn theo đuổi chứ? Tất nhiên, tôi không có ý buộc tội con gái tôn thờ tiền bạc. Tôi biết vấn đề là ở tôi, do khả năng của tôi có hạn.”
Hiểu Gia: “Không, sao đó có thể là vấn đề của cậu được? Rõ ràng cậu rất tốt. Chỉ là tôi ngạc nhiên khi nghe nói không có ai theo đuổi cậu thôi.”
Trình Tiểu Uy: “Tôi không nói dối”
Hiểu Gia nhận được câu trả lời như mong muốn, cô vui mừng đến mức gần như phát điên, nhìn màn hình điện thoại, Tống Cần cũng cười, đột nhiên, chút bực bội trong cô biến mất.
“Chị nên làm gì tiếp theo? Chị có nên bắt đầu theo đuổi cậu ấy không?”
“Em nghĩ chị có thể thử xem, hai người đều độc thân nên hẳn là không có vấn đề.” Tống Cần mỉm cười.
“Trời ạ, chị không giỏi mấy trò tán tỉnh mè nheo này đâu.” Hiểu Gia bối rối.
May mắn thay, vì nghề nghiệp của mình, Tống Cần có sẵn một cuốn sách hướng dẫn theo đuổi đối tượng mình thích, đặc biệt phù hợp với những cô gái độc thân lâu năm như Hiểu Gia.
Tống Cần bị mất giấc ngủ, lặng lẽ nhìn lên trần nhà, cảm thấy bản thân mình không dũng cảm bằng Hiểu Gia. Tại sao cô lại kìm nén cảm xúc của chính mình? Không lẽ cô không có quyền theo đuổi người mình thích?
Là một người nhập cư có thu nhập vừa phải, không nhà, không xe ở thành phố lớn, quanh năm chỉ biết đi làm rồi về nhà, chẳng lẽ đến quyền thích một ai đó cô cũng không có?
Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi như vậy cũng không thể cho phép chính mình được chạm vào.
Đêm đó Tống Cần ngủ ngon lành, hầu như không mộng mị, có lẽ vì trong lòng không còn vướng mắc nên tâm trí an ổn hơn nhiều.
Ngày hôm sau là Chúa nhật, cô dậy sớm, tự nấu bữa sáng rồi chuẩn bị nhân dịp thời tiết đẹp đi leo núi, dù sao thể chất tốt mới là quan trọng nhất, cô sống một mình, sức khoẻ chính là tài nguyên quý giá nhất.
Cô bắt xe buýt đến một ngọn núi ở ngoại ô, khi đến chân núi, cô mỉm cười chụp một bức ảnh selfie rồi đăng lên WeChat của mình, khích lệ bản thân: “Mang theo tất cả các thiết bị, sẵn sàng lên núi.”
Thở hổn hển leo lên đến lưng chừng núi, cô cảm thấy thành tựu khi từ trong đình nhìn xuống du khách rải rác trên đường, tuy mệt mỏi nhưng niềm vui được hít thở không khí trong lành đã vượt qua mọi thứ khác. Cô đưa máy chụp hình ảnh bầu trời trong xanh và đỉnh núi lờ mờ sau đám mây.
Không ngờ khi mở WeChat, cô lại nhận được rất nhiều lượt thích dưới bức ảnh selfie, một trong số đó là Thẩm Minh Tích.
Anh ấy đọc được rồi?
Sau nhiều lần xác nhận, cô mới phát hiện mình không hề bị hoa mắt, toàn thân cô như bay lên, sự mệt mỏi nhanh chóng bị cuốn đi.
Trong ánh sáng mùa xuân tươi sáng, cô cảm thấy niềm vui lan toả toàn thân, hăng hái đep đụng cụ leo tiếp lê.n đỉnh núi.