Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 53: Dám chơi dám chịu



1. Tố Y cục

Khánh Đế bệnh nặng, nghi ngờ Thiên Thần tông nổi loạn, liền giao triều chính vào tay Bạch Hoàng hậu. Bạch Hoàng hậu nhân từ hiền đức, lại dốc sức vào việc thanh trừng (quét sạch) đệ tử của Thiên Thần tông trong triều, liền đáp ứng chuyện này.

Để bảo vệ sự an toàn của Bạch Hoàng hậu, Bạch Tố Huyên dưới sự ngầm ưng thuận của Bạch Hoàng hậu, ngoài sáu cục và hai mươi tư ty trong hoàng cung, mặt khác lại lập ra một cục, do nàng trực tiếp thống lĩnh. Cục này được đặt tên là Tố Y cục, nằm ngoài sáu cục và hai mươi tư ty.

Số người trong Tố Y cục cũng không nhiều, nhưng đều là thái giám và cung nữ võ công cao cường. Bởi vì, mặc dù bên trong hoàng cung có rất nhiều Kim Ngô Vệ võ công cao cường, thế nhưng, rất nhiều khi, người trong Hậu cung, nhất là Bạch Hoàng hậu và Bạch Tố Huyên, không thể quá thân cận với thị vệ.

Hai người Bạch Tố Huyên và Bạch Hoàng hậu đều không biết võ công, cho nên từ sau khi lập ra Tố Y cục, mới bảo đảm được an toàn bản thân của họ.

Cung nữ theo sát người bên cạnh Bạch Hoàng hậu, đương nhiên không cần phải nói, phần lớn bọn họ đều là cao thủ võ công hàng đầu trong Tố Y cục, võ công bọn họ tinh thông là kiếm khí.

“Tích hữu giai nhân Công Tôn thị 

Nhất vũ kiếm khí động tứ phương. 

Quan giả như sơn sắc trở táng, 

Thiên địa vi chi cửu đê ngang. 

Quắc như Nghệ xạ cửu nhật lạc, 

Kiểu như quần đế tham long tường. 

Lai như lôi đình thu chấn nộ, 

Bãi như giang hải ngưng thanh quang. 

Giáng thần châu tự lưỡng tịch mịch, 

Vãn hữu đệ tử truyền phân phương….”*

*Trích từ “Bài hành xem học trò của đại nương Công Tôn múa điệu “Kiếm khí”” – Đỗ Phủ, bản dịch của Bất Giới @ Mai Hoa Trang:

Xưa người đẹp Công Tôn múa kiếm 

Khí tung hoành rung chuyển bốn phương. 

Người xem khiếp đảm lạ thường 

Điệu cao nhịp thấp tựa nương đất trời. 

Rực như Nghệ bắn rơi chín quạ 

Vững như rồng tiên chúa cưỡi chơi. 

Tan cơn giận dữ thiên lôi 

Dừng như bể đọng ánh ngời sông trong. 

Lúc tuổi già buồn không vắng vẻ 

Cô học trò học nghệ xứ Lâm.

Kiếm khí theo lời trong thơ ca chính là võ công bí truyền trong hoàng cung, thích hợp cho các cung nữ vũ cơ tu luyện, cũng ít khi thấy trên giang hồ.

Nội công Tần Cửu tu luyện hiện giờ là Bổ Tâm Kinh, nhưng nàng dùng sợi tơ làm vũ khí, thật ra chính là dung hòa kiếm khí và tài nghệ dệt gấm. Trước đây, mặc dù nàng không học võ, nhưng lại thường đi sâu nghiên cứu chiêu thức võ công.

Tố Y cục cũng không phải toàn là thái giám và cung nữ bên cạnh Bạch Hoàng hậu hợp thành. Một bộ phận người rất lớn Bạch Tố Huyên tuyển chọn chính là thái giám và cung nữ tầm thường nhất, không dễ bị người khác chú ý, công việc trong cung của bọn họ cũng không phải quá hiển hách, có thể chỉ là một tiểu cung nữ phụ trách quét tước của Ngự Hoa Viên, có thể là tiểu thái giám giúp việc tầm thường nhất của Ngự Thiện Phòng, cũng có thể là tiểu thái giám đổ phân.

Ngày thường hoàn toàn không có người chú ý đến bọn họ.

Bạch Tố Huyên và họ có một cách liên lạc duy nhất, mặc dù người trong cung biết có Tố Y cục, nhưng hầu hết đều cho rằng ngoài mấy cung nữ theo sát bên cạnh Bạch Hoàng hậu ra, không có những người khác nữa.

Nào ngờ, còn có rất nhiều thái giám và cung nữ không làm người khác chú ý, thường ngày bọn họ giống với những thái giám và cung nữ khác trong cung, thậm chí lại càng không thu hút, khiến cho người ta vừa gặp đã quên, thế nhưng đến thời khắc mấu chốt, bọn họ lại có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Ví dụ như: Tỳ Ba.

Tỳ Ba chính là tiểu thái giám chăm sóc hoa cỏ của Ngự Hoa Viên trong cung, một lần bởi cây hoa lan quý giá hắn phụ trách chết khô, lão thái giám phụ trách Ngự Hoa Viên nói là bởi vì Tỳ Ba tưới nước trễ, cho nên mới khiến hoa lan chết khô. Lão thái giám ra phán quyết đánh chết hắn, lúc ấy, Tỳ Ba đã bị đánh cho hấp hối, gần như mất mạng, mấy tiểu thái giám kéo hắn đến giếng cạn trong cung rồi ném xuống.

Trong hoàng cung, mỗi ngày thái giám cung nữ chết oan không biết bao nhiêu, một thái giám tầm thường nho nhỏ, chết rồi bị vứt bỏ trong kinh cũng là xong chuyện. Nếu như không phải gặp được Bạch Tố Huyên, cái mạng nhỏ này của Tỳ Ba đã không còn. Nhưng hắn đã gặp được Bạch Tố Huyên, nàng cướp được Tỳ Ba về từ trong tay Tử Thần, cũng rửa sạch oan khuất cho hắn, cây hoa lan kia, cũng không phải vì tưới nước trễ mà chết khô.

Từ đó về sau, Tỳ Ba trung thành và tận tâm với Bạch Tố Huyên, Bạch Tố Huyên sai người võ nghệ cao cường trong Tố Y cục bí mật truyền võ công cho Tỳ Ba, cũng để hắn vào Tố Y cục, trở thành một trong những ám vệ bí ẩn nhất của Bạch Tố Huyên.

Nếu như không có Tỳ Ba, Bạch Tố Huyên sớm đã chết trong lửa lớn.

Ví dụ như: Lan Đình.

Hiện giờ, hắn gọi là Lan Xá.

Lan Đình là một trong số ít nam tử không phải thái giám trong Tố Y cục. Hắn là tội nô sung vào trong cung, hắn sống chết không chịu tịnh thân*, thà chết cũng phải giữ lại bộ phận quan trọng nhất của mình, trước khi tịnh thân đã chạy trốn vài lần. Lần sau cùng, đã chọc giận thái giám chưởng sự, cuối cùng lão không muốn tịnh thân Lan Đình nữa, mà là muốn lấy mạng của Lan Đình. Nếu như không có Bạch Tố Huyên, cái mạng nhỏ này của Lan Đình cũng đã mất.

*Tịnh thân: thiến.

Về sau, Lan Đình làm thị vệ ở trong cung, cũng âm thầm gia nhập Tố Y cục.

Sau khi Bạch Hoàng hậu xảy ra chuyện, cung nữ thái giám trong cung Bạch Hoàng hậu đều bị đánh chết, nhưng những tiểu thái giám và tiểu cung nữ tầm thường của Tố Y cục ẩn náu trong Ngự Hoa viên, Ngự Thiện phòng lại có thể tiếp tục sống sót.

Hai năm qua, Tần Cửu sai Tỳ Ba liên lạc với bọn họ, tin tức liên tục không ngừng ra về việc hệ trọng của hoàng cung và triều đình trong tay nàng, đều là bọn họ truyền đến.

Chỉ là, Tần Cửu chưa từng ngờ tới, Lan Đình lại đổi tên thành Lan Xá, vào Vô Ưu cư.

Tiếng vỗ tay của mọi người cắt ngang suy nghĩ của Tần Cửu, nàng ngẩng đầu, thấy màn che gấm đỏ được kéo ra, Lan Xá đi ra từ bên trong.

Nếu như Tần Cửu nhớ không lầm, năm nay hắn mới mười tám.

Hắn năm đó, dung mạo chẳng hề xuất sắc, bây giờ lại trổ mã thành thiếu niên mặt mày thanh tú, eo lưng thon gọn, chân tay dài rộng.

Mặc dù bên trong đại sảnh vẫn rất ấm áp, nhưng dẫu sao vẫn chưa vào tháng hai, trong không khí se lạnh như vậy, Lan Xá lại không mặc áo, ở trần, lộ ra vòng eo cân xứng, trên rốn của hắn, gắn một viên bảo thạch xanh biếc, cực kỳ lộng lẫy dưới ánh đèn Lưu Ly rực rỡ, khiến làn da trắng nõn nuột nà của hắn càng thêm trắng mịn. Phía dưới mặc một chiếc quần đỏ xòe rộng, quần rất ngắn, lộ ra cổ chân tinh tế của hắn. Hắn không đi giày, để trần đôi chân đẹp trắng nõn như ngọc.

Tóc đen buộc lên, lộ ra vầng trán trơn bóng, giữa hai hàng lông mày trên trán, gắn một miếng trang sức bằng ngọc bích, hòa lẫn với bảo thạch xanh biếc trên rốn hắn, làm tôn lên đôi mắt sáng rực như sao của thiếu niên.

Lan Xá mỉm cười với dưới đài rồi cúi người, nói: “Đa tạ các vị đến tán dương Lan Xá, tiếp theo, mời các vị thưởng thức điệu múa của Lan Xá.” Hắn nói xong, liền sai người bắt đầu tấu nhạc.

Trên trần đại sảnh treo vài chiếc đèn Lưu Ly sáng rực, ánh đèn lặng lẽ chiếu xuống đài cao mang phong cách cổ xưa.

Thiếu niên bắt đầu chậm rãi di chuyển bước múa.

Không có y phục múa, chỉ có thân thể dẻo dai. Gân cốt nhảy múa, thân thể nhảy múa, ánh đèn nhảy múa, tiếng nhạc nhảy múa, tiếng ồn ào nhảy múa.

2. Ra uy

Lưu Liên bị Thủy Tiên và Đỗ Quyên nửa đỡ nửa ôm vào một gian phòng trang nhã đẹp đẽ.

Màn lụa trong phòng tung bay như mộng, khói bay mờ mịt trong lư hương khắc hoa trên bàn. Giữa phòng bày một chiếc bàn lớn bằng gỗ lim, phía trên bày đầy thức ăn.

Thủy Tiên đỡ Lưu Liên ngồi xuống sập, Đỗ Quyên liền rót rượu, kề đến gần bên môi Lưu Liên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: Vòng Quay Ngựa Cuối Cùng!

Lưu Liên đâu chịu uống, dù chưa uống rượu, nhưng khuôn mặt tuấn tú đã đỏ lên từ lâu, đứng dậy, nói: “Hai vị tỷ tỷ, tha cho tôi đi, tôi không phải tới chơi, tôi là theo Cửu gia nhà tôi tới đây, tôi còn phải đến hầu hạ ngài ấy nữa, xin để tôi ra ngoài đi!” Nói xong, liền đứng dậy muốn chạy ra ngoài.

Hai nữ tử đâu chịu theo ý hắn, Đỗ Quyên thấy hắn không uống rượu, cười tủm tỉm nói: “Công tử không chịu uống, hay là để Đỗ Quyên đến mớm cho công tử đi!” Đỗ Quyên tự ngẩng đầu uống một hớp, tiến đến phía trước Lưu Liên.

Lưu Liên mắt thấy nữ tử áp sát về phía mình, hắn nhìn dáng người thướt tha của nữ tử này, nhìn dung mạo xinh đẹp sáng sủa của nàng, nhìn áo đơn màu vàng kim hơi mở rộng của nàng, nhìn cần cổ trắng nõn của nàng, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Thủy Tiên vươn móng tay dài sơn nước hoa Phượng Tiên ra, liên tục vẽ vài vòng trước ngực Lưu Liên, cười ha ha nói: “Không ngờ da mặt của tiểu oan gia mỏng như vậy, còn xấu hổ nữa, nhất định là oan gia lần đầu tới chỗ chúng tôi nhỉ, để tỷ tỷ tiếp cậu thật tốt, đảm bảo lần sau cậu tới sẽ cuống quýt như con khỉ vậy.”

Lưu Liên nghe giọng nói mềm mại êm ái này, chỉ cảm giác mồ hôi lạnh túa ra trên trán, rõ ràng không hề uống rượu, cả người lại như có chút men say, toàn thân đúng là vô cùng rã rời.

Hắn cảm thấy không biết đã xui xẻo mấy đời, mà lại gặp phải yêu nữ Tần Cửu này, lại trêu ghẹo mình như vậy. Nghĩ tới Tần Cửu, hắn cũng không biết đột nhiên sức lực từ đâu ra, bất thình lình dùng sức đẩy, cũng đẩy cả Đỗ Quyên và Thủy Tiên ra.

Hai nàng nũng nịu kêu lên lùi ra sau, Đỗ Quyên loạng chọang mấy bước, cố ý yếu ớt ngã xuống đất, tóc tai rối bời buông xuống, nhưng vẫn ngẩng khuôn mặt mỹ lệ nhìn Lưu Liên như cũ, trong đôi mắt trong veo sáng ngời có nước mắt vòng quanh.

Lưu Liên lại lập tức không biết làm sao, hắn cũng không dám đưa tay kéo Đỗ Quyên, chỉ khép vạt áo lại, lẩm bẩm: “Hai vị tỷ tỷ tha cho tôi đi, tôi thật sự không muốn đâu.” Nói xong, chạy về phía cửa phòng giống như tránh ôn dịch. Hắn kéo cửa phòng ra, liền nhìn thấy Tỳ Ba ôm kiếm đứng ở cửa phòng.

“Huynh, huynh ở đây làm gì?” Lưu Liên đỏ mặt hỏi, nghĩ đến việc hắn có thể nghe được tình hình bên trong, lập tức nghĩ nếu có một cái lỗ thì tốt rồi, mình có thể chui vào được.

Tỳ Ba mặt không chút thay đổi nhìn Lưu Liên, thản nhiên nói: “Theo ta đi thôi!”

Lưu Liên cảm thấy, nhất định Tỳ Ba chính là một khúc gỗ, không biết cười, hơn nữa, nói chuyện quá giản lược, giống như nói thêm một câu đầu lưỡi sẽ rớt xuống vậy.

“Cửu gia là vì tốt cho ngươi, muốn cho ngươi hiểu biết hơn về đủ loại người, ngài không muốn để ngươi thật sự ngủ với hai nữ nhân kia.” Tỳ Ba ném lại một câu này, lại dẫn đầu đi ra.

Lưu Liên duỗi ngón tay ra đếm, 33 chữ.

Kỳ lạ nha!

Lưu Liên theo Tỳ Ba đi xuống lầu, đi vào trong đại sảnh lầu một của Vô Ưu cư, nhìn thấy Tần Cửu ngồi ở chính giữa đại sảnh.

Yêu nữ thật sự quá bắt mắt, mặc trường sam màu hồng nhạt hoa lệ, ôm Hoàng Mao trong lòng, hơi cười cười nhìn đài cao chăm chú, trên đài cao có một người đang nhảy múa.

“Hại ta ở phía sau thiếu chút nữa bị hai nữ nhân kia chơi rồi, nàng ta lại tự do ở chỗ này.” Lưu Liên kêu gào trong lòng.

Hắn và Tỳ Ba một trái một phải đứng ở sau lưng Tần Cửu. Hắn không dám nhìn Tần Cửu, cho rằng Tỳ Ba nhất định sẽ kể bộ dạng lúng túng vừa rồi của hắn cho Tần Cửu, Tần Cửu nhất định sẽ cười nhạo hắn. Nhưng mà, hình như hắn đã đoán sai.

Tần Cửu không hỏi tình hình của Lưu Liên, bởi vì nàng biết, có Tỳ Ba ở đây, Lưu Liên không có việc gì, mà nàng lúc này, càng không có tâm tình trêu chọc Lưu Liên. Nàng chỉ liếc xéo Lưu Liên một cái, lại nghiêng đầu liếc Tỳ Ba một cái, khóe môi treo ý cười, trong mắt phượng lại đầy vẻ nghiêm túc.

Tầm mắt của Tỳ Ba theo ánh mắt Tần Cửu chuyển đến trên đài cao, hắn nhìn thấy Lan Xá đang nhảy múa, nhất thời sửng sốt. Hắn cúi người, nhỏ giọng nói ở bên tai Tần Cửu: “Cửu gia, tôi cũng không biết Lan Đình ở đây. Hắn chưa từng nói cho tôi biết, nhưng mỗi lần đều đưa cho tôi tin tức đúng thời hạn. Không ngờ. . . . . .”

Tần Cửu rũ lông mi xuống.

Về lòng trung thành, thật ra nàng vẫn cho rằng, Lan Đình không bằng Tỳ Ba, nhưng không ngờ, thiếu niên bướng bỉnh nhất, cao ngạo nhất, cho dù liều mạng cũng không muốn tịnh thân này, sẽ vào thanh lâu, cam lòng làm một nam sủng bị nam nhân khinh nhờn.

Mà chuyện đó, chỉ vì muốn thu thập nhiều tin tức hơn.

Tần Cửu chợt sửng sốt, chỉ cảm thấy máu trong lòng như sôi trào, một dòng khí buồn bực đầy chua xót lan lên theo sống lưng, lại liên tục bị ngăn cản ở trong cổ họng, giống như thác lũ bị cản trở, muốn tìm một lỗ hổng để phun ra.

Trên đài cao, Lan Xá đã múa ba lượt, hắn hát lên theo tiếng nhạc: “Dục lan thang hề mộc phương, hoa thải y hề nhược anh. . . . . .”

Giọng hát trong trẻo đệm với tiếng nhạc đẹp đẽ, mọi người trong sảnh chẳng còn ai thốt ra tiếng.

Tần Cửu ra sức đè nén chua xót trong lòng, lẳng lặng nhìn.

Cuối cùng múa dứt nhạc ngừng, tiếng vỗ tay dưới đài cao vang như sấm.

Sau khi Lan Xá nhếch môi cười nhạt rồi thi lễ, liền lui vào sau màn che.

Nô bộc vóc người nhỏ bé kia chẳng biết từ đâu nhảy lên trên đài cao, lớn tiếng tuyên bố: “Lan Xá công tử nói, hắn ngưỡng mộ những văn nhân nhã sĩ tài hoa nhất, kính xin các tài tử ở đây làm một bài thơ về màn múa vừa rồi của hắn, nếu như có thể vượt trội hơn người, thì có thể trở thành vị khách đầu tiên của Lan Xá công tử chúng tôi.”

Hôm nay là ngày lành của Lan Xá, cho nên, người hôm nay đến chơi ở Vô Ưu cư, có non nửa là kẻ thích nam sắc . Nghe được lời của nô bộc, đương nhiên gật đầu tán thưởng, nhưng cũng có mấy kẻ không giỏi làm thơ tỏ ý phản đối.

Một nam tử áo gấm đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng lên nói: “Dựa vào cái gì mà phải làm thơ, hoặc là dùng bạc nói chuyện, hoặc là dùng nắm đấm nói chuyện, làm cái loại thơ vứt đi làm gì?” Tuy Vô Ưu cư là thanh lâu, nhưng là chỗ tương đối thanh cao trong mấy tòa thanh lâu, có đôi khi cái các kỹ nữ nhìn trúng không phải là bạc và quyền thế của khách, mà là tài hoa của khách.

Tên nam nhân nói chuyện lúc này, rất rõ ràng là một kẻ thô kệch.

Thật ra vóc dáng kẻ này trời sinh cao thẳng, xem tuổi chừng hơn hai mươi, mặt mày có chút bệnh tật, vừa nhìn đã biết là khách quen trong chốn phong nguyệt, đã bị vét sạch thân thể. Người gã mặc một bộ bào gấm màu xanh lá mạ điểm trắng, bên hông thắt đai ngọc màu trắng. Gã hùng hổ nói nói xong, liền xắn tay áo lên, rút đao đeo ở bên hông ra.

“Khỏi phải làm thơ, cứ tỷ võ, nếu kẻ nào trong số các ngươi thắng được thanh đao trong tay bản công tử, rồi hãy nói so tài làm loại thơ vứt đi gì đó!” Thôi ma ma vội qua đó khuyên giải, nhưng kẻ nọ không hề nghe theo Thôi ma ma, “Ta nhìn trúng Lan huynh đệ lâu rồi, mãi mới chờ đến lúc hắn muốn tiếp khách, lại phải làm thơ? Thôi ma ma, ta có rất nhiều bạc, đừng so cái gì nữa, đưa ta đến phòng Lan huynh đệ đi!” Kẻ nọ nói xong liền xoa xoa tay, trên mặt toàn là vẻ bỉ ổi, miệng lại càng nói lời bẩn thỉu không ngừng.

Tần Cửu thấy tình hình này, lông mi dài nhíu lại, ánh mắt ngưng tụ, nàng chuyển Hoàng Mao vào trong lòng Lưu Liên, bẻ cổ tay, siết đốt ngón tay vang lên răng rắc.

Lưu Liên nhìn thấy, cảm thấy khắp người lạnh lẽo.

Nhìn dáng vẻ yêu nữ muốn ra uy rồi.

Tỳ Ba thấy thế, vội nói: “Cửu gia, để nô tài đi! Chuyện này đâu cần ngài động thủ.”

Khóe môi Tần Cửu nhếch lên một chút ý cười u ám, lười biếng nói: “Không cần!”

Vốn dĩ trong lồng ngực đang kìm nén một dòng khí buồn bực, bây giờ, rơi xuống một nơi trút giận, nàng cũng không muốn tặng cho Tỳ Ba.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1120

Tần Cửu chậm rãi bước đến trước mặt kẻ kia, mỉm cười nói: “Vị công tử này, nếu như ngươi biết không làm thơ, vậy ta thay ngươi làm một bài được không?”

Kẻ nọ vốn hơi nổi giận, nhưng thấy dáng vẻ của Tần Cửu, cùng với ý cười nơi khóe môi nàng, nhất thời sắc mặt dịu đi không ít, đôi mắt háo sắc quan sát người Tần Cửu một phen, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nghe được Tần Cửu muốn thay gã làm thơ, ra vẻ ngạo mạn ngẩng đầu nói: “Làm nghe thử chút!”

Tần Cửu thản nhiên cười, lười biếng nói: “Lục bào mỹ lệ ngật đáp đậu, đại chủy nhất tiếu dăng văn nhập. Nhược yếu kim niên thu thành hảo, điền lý đa đa tẩu kỷ tao”.*

*Dịch nghĩa: Áo xanh mỹ lệ lại thêm nốt mụn cơm, miệng rộng cười ngoác chờ ruồi muỗi bay vào. Nếu muốn năm nay có thu hoạch tốt, cứ đi quanh quẩn trong ruộng thêm mấy vòng.

Tần Cửu nói liền một mạch, toàn bộ chúng nhân trong phòng cười “ầm” một tiếng. Lại nhìn bộ bào gấm lụa xanh điểm trắng của nam tử kia, quả nhiên là hợp tình hợp cảnh.

“Ngươi. . . . . . Được lắm, tiểu tử ngươi dám mắng gia là con cóc, ngươi có biết ta là ai không?” Vốn dĩ nam tử còn có chút đắc ý, bài thơ này vừa ra, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.

Đương nhiên Tần Cửu biết gã là ai, lại cố ý giả bộ như không biết, nói: “Vừa rồi ngươi nói, ngươi là cái con cả người đầy mụn cơm ở trong ruộng nào đó, sao ta có thể biết ngươi được?” Chúng nhân nghe xong, lại lần nữa cười ầm thành một tràng.

“Gia không tha cho ngươi.” Vẻ mặt của thiếu niên hung dữ vừa đen lại xanh, “Xoạt” một tiếng đại đao trong tay ra khỏi vỏ, say đắm cười nói, “Nhìn ngươi trời sinh rất đẹp, gia ta cũng miễn cưỡng thu nhận ngươi, thế nào? Nếu ta là con cóc trong ruộng, thì ngươi chính là ruồi muỗi trong miệng ta.”

Tần Cửu nhíu mày liếc mắt một cái, lại nhìn thấy bảy tám gia nô sau lưng hắn, người người mạnh mẽ hung hãn, nhìn qua không phải hạng đầu đường xó chợ. Nàng lười biếng cười, nói: “Muốn so thì đến nhanh lên, chúng ta còn chờ làm thơ đấy.”

Kẻ nọ thấy Tần Cửu mặc một bộ trường sam lộng lẫy, vừa nhìn đã biết là một quý công tử tay trói gà không chặt, không giống như người có võ công, liền nhếch mép cười nói: “Tiểu tử ngươi lại có dũng khí, tại hạ khâm phục. Nhưng có thể nói, nếu như gia đánh thắng, ngươi và Lan huynh đệ đều là của ta.” Nói xong sải bước lên trước một bước.

Mọi người trong phòng nhao nhao né tránh, lập tức dọn ra một khoảng đất trống.

Mặc dù nói dáng người của thiếu niên hung ác kia hơi mong manh, nhưng quả thật võ công không kém, thân thể cũng linh hoạt, vừa di chuyển trong phòng, vừa vung đại đao về phía Tần Cửu. Tần Cửu biết không thể chống chọi với loại võ công dũng mãnh này của gã, nàng lắc mình né tránh đường đao của thiếu niên hung ác, tiện tay cầm một bình đồng đựng đầy rượu trên bàn, nghênh đón. Nàng thi triển khinh công, cả người giống như bươm bướm xuyên hoa vừa tránh né thanh đao bổ tới của thiếu niên hung ác, vừa tìm cơ hội đánh lén lên mặt thiếu niên. Nàng thường đánh về phía những chỗ dễ nhìn thấy, hai người chỉ  đấu chừng mười chiêu, hai mắt của thiếu niên hung ác kia đã thâm tím lại, nửa khuôn mặt cũng sưng lên thật cao, trong lỗ mũi chảy máu tươi.

Lưu Liên há to mồm nhìn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng cơn. Tỳ Ba ôm kiếm, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt không biểu cảm mà nhìn. Hoàng Mao vẻ mặt mệt mỏi rốt cuộc đã lại sức, nhảy lên trên vai Lưu Liên nói: “Cửu gia đánh hay lắm! Cửu gia đánh hay lắm! Đánh tiếp đi!”

Mấy tên gia nô của thiếu niên hung ác muốn tiến lên giúp sức, còn chưa đi đến trước mặt, đã cảm thấy một luồng gió mạnh kéo tới, cả đám kêu ai ôi một tiếng ngã văng hết ra ngoài.

Đến cuối cùng, thiếu niên hung ác ngã xuống đất, Tần Cửu giẫm một cước lên lưng gã, khiến gã không thể động đậy, cúi người lười biếng hỏi “Ngươi vừa mới nói cái gì ấy nhỉ, nói thơ Cửu gia ta làm không hay?” Giọng nói của nàng hay như tiếng tiêu, giọng điệu nói chuyện cũng dịu dàng động lòng người, nhưng nghe vào trong tai thiếu niên hung ác, lại không thua gì ma âm lọt vào tai, gã liên tục gật đầu nói: “Hay! Hay! Hay! Rất hay, ta chính là một con cóc!”

Tần Cửu cười đến mức mi mày cong cong, bất thình lình dùng sức, thiếu niên hung ác đau đến mức lập tức la hét như mổ heo.

“Còn dám tiếp tục làm loạn nữa không?” Tần Cửu thong thả ung dung hỏi.

Thiếu niên hung ác vội nói: “Không dám, không dám, không dám.”

Lúc này Tần Cửu mới chậm rãi nhấc chân lên, lạnh lùng nói: “Cút đi! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”

Thiếu niên hung ác cuống quít bò dậy, bụm mặt chui ra ngoài theo kẽ hở giữa đám người, chạy thẳng đến cửa Vô Ưu cư, lúc này mới quay người lại quát: “Tiểu tử, lão tử không tha cho ngươi.”

Tần Cửu lười để ý đến gã, đưa tay phủi phủi y phục, chậm rãi đi đến bên bàn rồi ngồi xuống, hỏi: “Mới vừa rồi không phải nói muốn làm thơ sao, sao không ai mang giấy và bút mực tới?”

Thôi ma ma vẻ mặt như đưa đám, nói: “Vị gia này, ngài có biết kẻ vừa đắc tội là ai không? Gã chính là cháu nhà mẹ đẻ của Huệ phi đương triều, phụ thân gã là ác quan nổi danh trong triều, chúng ta không đắc tội nổi đâu!”

Đương nhiên Tần Cửu biết gã là cháu của Huệ phi, năm đó gã cũng không lớn lối như vậy. Có điều, mặc dù không thể thiếu đến chỗ Huệ phi giải thích, nhưng nàng vẫn hạ thủ. Nhìn dáng vẻ lo lắng của Thôi ma ma, Tần Cửu nhíu mày bĩu môi về phía lầu hai, nói: “Ma ma bà bị dọa sợ rồi sao? Chỗ này của bà không phải còn có Phật Tôn chấn giữ sao? Bà nói xem, ai dám chọc giận ngài ấy?”

Thôi ma ma theo ánh mắt Tần Cửu liếc về phía lầu hai, chỉ thấy qua cửa sổ nửa mở của một gian nhã các, thấp thoáng thấy một bóng người thon dài thẳng tắp đứng đó.

Thôi ma ma vỗ đùi, cười nói: “Ấy chết, sao ta lại quên mất ngài ấy! Sao mà cuống quá thành hồ đồ rồi. Các ngươi, mau mau lấy vật dụng ra đây.” Mấy thị nữ lĩnh mệnh, bắt đầu đặt giấy và bút mực ở trên bàn của mỗi người.

3. Dám chơi dám chịu

Tần Cửu ngồi vào chỗ ở trước bàn, để Tỳ Ba mài mực, nàng đặt bút vào trong tay Lưu Liên, cười tủm tỉm nói: “Liên Nhi, học vấn của ngươi không tệ phải không, hôm nay, là lúc để thử thách ngươi đấy. Nhớ kỹ, nhất định phải làm cho thật hay, ít nhất phải vượt qua cái tên Diêm Vương bất tài đó.”

Lưu Liên cảm thấy nhiệm vụ này quá nặng nề, hắn cười khổ nói: “Cửu gia, ngài nghe ai nói nô tài biết làm thơ vậy?”

Tần Cửu ngắm nghía chiếc ly trong tay, cười xinh đẹp nói: “Nói như vậy Liên Nhi thật sự biết làm thơ rồi? Ta chỉ đoán thôi. Lúc nãy ngươi cũng xem điệu múa của Lan Xá, chắc chắn đã sớm tuôn trào cảm hứng làm thơ rồi!”

Lưu Liên cầm bút mực trong tay, ngập ngừng nói: “Nhưng mà, đây là thanh lâu, nô tài không có tâm tình làm thơ.”

Khóe môi Tần Cửu cong lên, híp mắt nói: “Nếu như ngươi thật sự không biết, ta sẽ phái Tỳ Ba về phủ đưa Anh Đào và Lệ Chi đến, hai người các nàng hẳn là biết làm.”

Lưu Liên nghe vậy, vội nói: “Được rồi. Vậy nô tài sẽ làm.”

Lưu Liên trầm ngâm chốc lát, liền nhấc bút viết lên giấy Tuyên Thành:

“Tự cửu vân quyển, kháp tứ dã nghê thùy.

Tương vân xuất đông phương, phong bãi liễu thảng dương.

Bản vô tâm dĩ xuất tụ, chung tịch tịch nhi nhập thế.

Di chư thế ngoại nhi lãnh lạc, phục nhập hồng trần cận huyên hiêu.”

Tần Cửu theo bài viết của Lưu Liên, chậm rãi ngâm một lần, tỉ mỉ bình phẩm, cảm thấy quả thật rất phù hợp với dáng múa vừa rồi của Lan Xá. Ít nhất, từ trong dáng múa của Lan Xá, Lưu Liên đã thấy được sự cô đơn và cao quý của Lan Xá.

Tần Cửu mỉm cười khẽ gật đầu, nói: “Cũng không tệ!”

“Bài thơ này quả thật làm không tệ!” Giọng nói nồng đậm, trầm thấp như tiếng đàn, lại mang theo khả năng mê hoặc lòng người lướt qua.

Tham Khảo Thêm:  Chương 8

Lông mi và lông mày của Tần Cửu khẽ nhíu, chỉ thấy Nhan Duật một thân áo trắng hoa lệ đã đi đến trước mặt. Vừa nãy bị Hoàng Mao làm ầm ĩ, rõ ràng hắn lại chải đầu rửa mặt lần nữa, đổi thành bộ trường bào ống tay dài này, hông thắt một chiếc đai lưng màu đỏ nạm ngọc châu, vô cùng đẹp đẽ chói mắt, khiến hắn càng thêm rắn rỏi phóng khoáng, mị hoặc bức người. Vết thương bị Hoàng Mao mổ khi nãy bên khóe mắt phải của hắn, cũng học Lan Xá gắn một miếng trang sức màu đỏ hình hạt đậu, vừa vặn che khuất vết thương nhỏ đó, cũng không nhìn ra.

Khóe môi của Tần Cửu giật giật, người này tự ái bao nhiêu mới có thể như vậy? Chỉ là một vết thương nho nhỏ, lại còn che đi. Thì ra lúc nãy ở trên lầu, chính là mân mê vết thương này.

Hoàng Mao vốn ở trên bàn nhìn Lưu Liên viết chữ, thấy Nhan Duật qua đây, lông toàn thân lại xù lên, bộ dạng này, dường như định tập kích bất cứ lúc nào.

Tần Cửu vội cúi người bế Hoàng Mao lên, vỗ đầu nó nhỏ giọng nói: “Hôm nay ngươi đã chiếm thượng phong, nếu làm loạn nữa, thì sẽ thua thiệt đấy!” Hoàng Mao oán hận trừng mắt nhìn Nhan Duật một cái, xem như tạm thời bỏ qua cho hắn.

Nhan Duật không cho là đúng  mà nhíu mày, cầm lấy bài thơ Lưu Liên vừa mới viết xong từ trên bàn, rũ mắt nhìn một lần, lại đặt lên bàn, khóe môi khẽ nhếch, nói: “Cửu gia vừa mới đánh ác bá, thật sự khiến người khác bội phục. Chỉ là, việc làm thơ này, lại để người khác viết thay, hình như không tốt lắm đâu! Thì ra, Cửu gia cũng giống như kẻ vừa rồi, có dũng mà lại không có tài!”

Tần Cửu biết vừa nãy hắn ở lầu hai nhìn qua cửa sổ thấy nàng đánh người, nàng nhướng mày, không coi lời châm chọc của hắn là quan trọng.

Nháy mắt tiếp theo, Nhan Duật chỉ vào thơ của Tần Cửu, mỉm cười nói: “Ngươi khẳng định, một bài thơ như vậy, là có thể lấy lòng của Lan Xá? Lẽ nào ngươi không có sự bày tỏ khác sao? Thí dụ như: vàng bạc châu báu.” Nếu muốn lấy được lòng của các nam quan nữ kỹ ở thanh lâu, vàng bạc châu báu chắc chắn là tất yếu.

Tần Cửu sờ sờ trên người, cau mày nói: “Vốn là đáp lại hẹn của vương gia, cũng không mang theo nhiều ngân lượng lắm. Nhưng nếu ta mang theo ngân lượng, thì sao bì kịp được với tiền tài của vương gia, may mà không lấy ra, dứt khoát sòng phẳng làm một người văn nhã.”

Nhan Duật nhếch môi cười khẽ, “Câu này của ngươi, là chặn đường của bản vương rồi. Thôi được, nếu thế, bản vương sẽ ra một bài thơ hay. Phán Hinh, mài mực.”

Phán Hinh tiến lên, trải giấy Tuyên Thành, mài mực ở ngay trên bàn của Tần Cửu.

Nhan Duật đi đến trước bàn, xắn tay áo lên, cầm bút mực, thấm đầy mực đậm. Tần Cửu, đám người Phán Hinh đứng ở bên bàn quan sát. Chỉ thấy dáng vẻ hắn nhàn nhã, đặt bút như gió, rồng bay phượng múa, không lâu sau trên giấy Tuyên Thành đã đầy nét chữ phóng khoáng mạnh mẽ. Hắn đề một nét cuối cùng dưới giấy, ném bút một cái, như cười như không nói: “Bêu xấu rồi!”

Lưu Liên đứng ở một bên nghển cổ, thì thầm:

“Thao thương qua hề phi tê giáp,

Xa triển chuyển hề đoản binh tiếp;

Kỳ tế nhật hề địch nhược vân,

Đao kiếm giao hề sĩ tranh tiên;

Cốt nhục ly hề tâm bất trừng,

Chung cương cường hề bất khả lăng;

Thân tức tử hề thần dĩ linh,

Tử hồn phách hề vi quỷ hùng;”

“Ôi? Đây là miêu tả múa sao?” Lưu Liên kinh ngạc, lẩm bẩm nói. Tần Cửu nhìn bài thơ này, vẻ mặt cũng không khỏi biến đổi. Mới vừa rồi, quả thật nàng cũng thấy được loại tình cảm bi tráng này ẩn hiện trong điệu múa của Lan Xá, nhưng hình như là Lan Xá để lộ ra ngoài trong lúc lơ đãng, bản thân hắn không hề muốn bày tỏ loại tình cảm này, nhưng có thể là lòng mải đăm chiêu, cho nên đã để lộ ra ngoài.

Lan Xá dù sao cũng là người trong Vô Ưu cư, nàng nghĩ loại tình cảm này của hắn, Lan Xá cũng không muốn bị người khác nhìn ra, bóc trần đâu! Nhưng nàng thật sự không ngờ, Nhan Duật quần là áo lượt như vậy có thể nhìn ra, mà còn có thể kể lại bằng nét bút.

Tần Cửu đưa tay cầm giấy Tuyên Thành lên, nhìn một lần, lắc đầu nói: “Bài thơ này của vương gia, mặc dù làm rất hay. Chỉ tiếc, e rằng không chắc chắn có thể giành được sự tán thưởng của Lan huynh đệ.”

Nhan Duật thản nhiên cười, nói với Phán Hinh: “Phán Hinh, phái người đưa thơ của bản vương cho Lan Xá đi.”

Tần Cửu cũng híp mắt cười nói: “Tỳ Ba, cũng đưa thơ của ta cho Lan Xá đi.”

Mặc dù nói, bài thơ của Lưu Liên làm không tệ, nhưng Nhan Duật lại tin, bài thơ của mình nói trúng tâm tư của Lan Xá, nhất định sẽ giành được tán thưởng của hắn ta. Huống chi, vốn dĩ hắn còn có hứa hẹn khác với Lan Xá.

Những vị khách còn lại tuy rằng biết cơ hội thắng trước mặt Diêm Vương quá nhỏ, nhưng vẫn có không ít người làm thơ đưa vào. Cứ thế, qua thời gian cạn ly trà, Lan Xá liền đi ra từ sau màn che, thi lễ thật thấp với chúng nhân dưới đài, dịu dàng cười nhạt nói: “Thơ của các vị đều không tệ, nhưng ta chỉ thích bài thơ của Cửu gia, có lỗi với các vị rồi.” Nói xong, đôi mắt thanh tú của hắn lướt qua đám người, dừng lại giây lát ở trên mặt Tần Cửu, lại thản nhiên lướt đi.

Tần Cửu quay đầu nhìn về phía Nhan Duật, chỉ thấy hàng mi dài của hắn nhướng lên, một chút khó tin lướt qua trong tròng mắt đen, rất rõ ràng là đang sửng sốt.

Kết quả này, nhất định khiến hắn rất bất ngờ.

Tần Cửu mỉm cười nói: “Vương gia, ta đã sớm nói, thơ của ngài không nhất định sẽ giành được tán thưởng của Lan huynh đệ. Cũng không đúng, cũng không nhất định là vấn đề thơ, cũng có thể là vấn đề sức quyến rũ cá nhân.”

Chân mày của Nhan Duật càng nhướng cao, trong đôi mắt mị hoặc hiện lên vẻ khinh thường.

Ngay vào lúc này, thị nữ của Vô Ưu cư đến cài một đóa hoa ngọc màu đỏ lên búi tóc Tần Cửu, đại diện cho chuyện vui. Hôm nay dù nói thế nào, cũng lần đầu tiên Lan Xá tiếp khách, nàng và Lan Xá, cũng tính là đêm động phòng trong Vô Ưu cư.

Có hai nam nhân vẻ mặt hâm mộ, ghen tỵ đi về phía Tần Cửu chúc mừng.

Một tràng tiếng pháo trúc vang lên ở ngoài cửa Vô Ưu cư, đầu tiên chỉ là một tiếng mở đầu giòn giã, sau đó lại là một tràng tiếng vang đùng đùng. Vụn giấy đỏ khắp nơi đều bị nổ bay lên, lại rơi xuống dưới đủ loại ánh đèn, phủ đầy trước của Vô Ưu cư.

Nhan Duật ngồi ở bên bàn, như cười như không nhìn Tần Cửu, nhưng rõ ràng sắc mặt có chút trở nên không tốt.

Cảm giác thua cuộc, thật đúng là đáng ghét.

Mà điều ghét nhất, thật ra chính là người ở trước mặt.

Nữ tử đáng ghét này, mặc y phục nam nhân, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười hả hê, nói với hắn: “Vương gia, dám chơi dám chịu!”

Mày ngài của nàng rất đen, làn da ở cổ tay trắng như tuyết, trên búi tóc được người ta cài một hoa ngọc đại diện chuyện vui màu đỏ tươi, tôn lên vẻ tươi cười long lanh đến lóa mắt của nàng, kiều diễm phong lưu không nói nên lời.

“Vương gia, ta đi trước làm chuyện phong lưu, xin vương gia đừng hâm mộ. Ngoài ra, Lan Xá là người của Vô Ưu cư, ta đây cũng không phải ép buộc thiếu niên tu luyện tà công đâu! Xin vương gia chờ ta một lát, lát nữa ta sẽ đến bàn chuyện đánh cược của chúng ta với ngài.” Tần Cửu nói xong, lúc này mới nhanh nhẹn rời đi, đai áo bào màu hồng nhạt vì nàng xoay người mà xòe rộng ra, phong lưu phóng khoáng không nói nên lời.

Đi chưa được hai bước, Tần Cửu lại quay đầu nói với Nhan Duật: “Vương gia, hình như ngài vẫn chưa chúc mừng ta đâu!”

Khóe môi của Nhan Duật co rút lại, lạnh lùng nói: “Chúc mừng!”

Mắt nhìn Tần Cửu được mọi người vây đỡ ra khỏi đại sảnh, đi về phía nhã các của hậu viện.

Nhan Duật chậm rãi thả lỏng thân thể, dựa nghiêng ở trên ghế, chăm chú nhìn Tần Cửu đi xa, trên mặt mỉm cười, trong lòng lại cười lạnh mấy tiếng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.