Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 173: Lời hứa của nàng



Editor: Xám

Tần Cửu nghe vậy, cảm thấy trong cổ họng dường như đè nén một búng máu, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra ngoài.

Là ai, ở ôn tuyền đứng lỳ không đi, nói cho dù mình bị thương cũng phải giúp mình luyện công? Bây giờ lại nói hắn là bị cưỡng ép. Nhưng chuyện này, Tần Cửu không rảnh so đo với hắn, cũng may hắn không phát hiện ra nàng đã cho hắn uống thuốc gây ảo giác.

“Nghiêm Vương, hình như bây giờ không phải lúc nói chuyện này đâu!” Tần Cửu vội vàng đổi đề tài.

Gió to cuốn qua lá cây, phát ra âm thanh sắc nhọn. Cát bụi trong không khí bao phủ mùi máu tanh, bóng dáng Nhan Túc đứng cách đó không xa, nhìn qua cao ngạo mà cô đơn.

Nhan Duật liếc Nhan Túc một cái, tiếp tục nói: “Vậy thì đâu có được, nếu như ta không có được cam đoan của nàng, thì làm sao có thể an tâm!”

Đối với bản lĩnh quấy nhiễu này của Nhan Duật, Tần Cửu đã được mở mang, cũng gần như thành quen rồi. Thế nhưng, đối với việc giờ phút này ở trên chiến trường hắn còn chẳng phân nặng nhẹ mà nói ra những lời này thì vẫn cảm thấy có chút xấu hổ toát mồ hôi.

Tần Cửu chỉ vào binh sĩ cách đó không xa nói: “Nhưng bây giờ đang ở chiến trường, chúng ta có thể sống sót ra ngoài không vẫn còn là vấn đề, hay là vương gia chuyên tâm đối phó với Thiên Thần tông đi. Nữ tử vừa rồi ném đạn lưu ly tên gọi Trương Ngọc Lan, nàng ta là hộ pháp của Thiên Thần tông, võ nghệ cũng cao thâm không lường được, chúng ta không thể khinh địch.”

“Hộ pháp của Thiên Thần tông sao? Vậy nhất định rất lợi hại rồi?” Nhan Duật uể oải hỏi.

“Đó là đương nhiên, hộ pháp chỉ ở dưới tông chủ. Nàng ta có sở trường dùng độc, bề ngoài ôn hòa lương thiện, nhưng trong lòng tàn nhẫn, rất nhiều người đều vì vậy mà mất mạng trong tay nàng ta.” Tần Cửu thản nhiên nói.

Nhan Duật híp mắt cười, “Nàng ta có lợi hại hơn nữa, có Lệ Châu nhi ở đây, e rằng cũng không làm bị thương An Lăng Vương được.”

Nghe hắn nói chuyện, là đã nhìn thấy vừa rồi nàng cứu Nhan Túc. Tần Cửu không thèm quan tâm đến lời nói mờ ám mang theo ghen tuông của hắn.

“Có điều, nghe nàng nói như thế, ta lại có hứng thú, ta thích đối phó với loại người này nhất, chi bằng giao nàng ta cho ta đi!” Nhan Duật xoa tay nói.

“Giao cho ngài?” Tần Cửu híp mắt, “Ý của ngài là, ngài muốn đối phó với nàng ta?”

“Đúng vậy!” Nhan Duật híp mắt liếc nhìn cánh rừng đông nghịt phía trước, lười biếng nói.

“Ngài muốn đối phó với nàng ta như thế nào?” Tần Cửu nhíu mày hỏi.

Nhan Duật vươn ngón tay, chẳng biết xấu hổ mà chỉ chỉ lên mặt mình, “Dĩ nhiên là bằng khuôn mặt tuấn mỹ vô song mê hoặc chết người không đền mạng của bản vương rồi.”

Khóe miệng Tần Cửu giật giật, nếu như không phải vì tình hình hiện giờ không thích hợp cho nàng cười lớn, e rằng nàng đã thật sự cười ra tiếng rồi. Nhan Duật này, hắn không chỉ tự kiêu, lại còn siêu cấp tự luyến nữa!

“Vương gia quả thực tuấn mỹ vô song không ai địch lại, chỉ đáng tiếc, Trương Ngọc Lan người ta không phải loại háo sắc.” Tần Cửu nhìn Nhan Duật bằng nửa con mắt, không chút do dự hắt cho hắn một chậu nước lạnh, “Đây là chiến trường, không phải sân khấu kịch ở Phượng Minh các của vương gia ngài, Trương Ngọc Lan cũng không phải người mê kịch bị ngài mê hoặc đến đảo điên. Ngài muốn cái đầu của nàng ta, nàng ta sẽ không thò đầu ra cho ngài chém!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: 47: Dằn Lòng Không Đặng

“Bản vương vẫn cứ muốn biến nơi này thành sân khấu kịch, thì tính sao?” Nhan Duật búng tay mỉm cười, nụ cười của hắn phô trương mà mê hoặc như thế, mang theo một loại tà khí quỷ quyệt, khiến Tần Cửu không nhịn được có chút kinh hãi.

“Mang trường thương của bản vương ra đây!” Nhan Duật lười biếng nói.

Tùy tùng sau lưng lập tức dâng trường thương của hắn lên.

Cây trường thương này chính là cây thương Bá Vương đã dùng vào ngày Nhan Duật và Nhiếp Nhân đấu hất bánh xe ròng rọc, không có ngù thương* sặc sỡ, cổ thương là hoa văn uốn lượn vòng quanh, lưỡi thương có màu đen nhánh.

*Ngù thương là những chiếc tua chỉ ở phía dưới mũi thương dùng để trang trí tạo thẩm mỹ nhưng cũng là điểm nối giữa cán thương và mũi thương

Nhan Duật nhận lấy trường thương, cười với Tần Cửu nói: “Hiện giờ, không phải là Trương Ngọc Lan đang chỉ huy Thiên Thần tông sao, bây giờ bản vương đi lấy đầu của nàng ta mang về.”

Nhan Túc vẫn đứng phía sau cách hai người không xa, làm như không nghe thấy màn võ mồm giữa hai người, biểu cảm trên mặt cũng cực kỳ nghiêm túc, giống như hồ Kính đóng băng. Lúc này thấy Nhan Duật khăng khăng muốn đi, nói chen vào: “Thất thúc, muốn đánh bại Thiên Thần tông, cũng không nhất thiết phải bắt chủ soái trước tiên.” Nhan Duật khoát tay áo, “Túc nhi, đây là chuyện của ta và Cửu gia, cháu đừng nhúng tay vào. Cửu gia, nếu như ta mang đầu của Trương Ngọc Lan về, nàng phải chịu trách nhiệm với ta, thế nào?”

Tần Cửu biết nếu như tối nay mình không cho Nhan Duật một câu nói, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng. Thế nhưng, nàng lại không muốn hắn chỉ vì một câu nói của nàng, mà đi liều mạng. Nàng đành phải vạn phần bất đắc dĩ mà đáp: “Ngài cũng không cần đi giết Trương Ngọc Lan. Nếu như đêm nay ngài có thể bình an xông ra ngoài, có thể khỏe mạnh sống sót, lúc đó sẽ chịu trách nhiệm với ngài, thế nào?”

Chịu trách nhiệm thôi mà, đương nhiên là rất có nhiều loại, nói tiếp, đến lúc đó thực sự không còn cách nào, sẽ nói chân tướng với hắn, nàng không hề động vào hắn, đâu cần phụ trách? Chỉ là lúc này, nàng lại vạn phần không dám nói với hắn, nếu không, hắn biết bị nàng trêu chọc, không biết sẽ lại sinh chuyện gì.

“Lệ Châu nhi nói phải giữ lời đấy nhé! Vì câu này của Lệ Châu nhi, ta sẽ đi gặp Trương Ngọc Lan kia!” Khóe môi Nhan Duật nở ra một nét cười, nụ cười này không giống như nụ cười tà mị quyến rũ của hắn mà nàng vẫn quen nhìn thấy, mà cực kỳ rực rỡ, trong phút chốc nhìn thấy nụ cười này, ngươi sẽ có một cảm giác vui vẻ như trăm hoa cùng đua nở, cho thấy Nhan Duật đã mở cờ trong bụng.

Chẳng biết tại sao, Tần Cửu cảm thấy trái tim bỗng dưng đập mạnh, tay trong tay áo cũng hơi run run.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: 37: Gần Đây Em Có Khiến Anh Thất Vọng Sao

Nếu như có thể giết được Trương Ngọc Lan, đây đương nhiên là điều không thể tốt hơn, tục ngữ nói bắt giặc phải bắt vua, đến lúc đó, những người của Thiên Thần tông dễ đối phó hơn nhiều rồi. Chỉ là, Tần Cửu lại không muốn để Nhan Duật đi mạo hiểm.

“Ngài thật sự không cần đi mạo hiểm đâu!” Tần Cửu cau mày nói.

Nhan Duật lại không đáp, khẽ mỉm cười với nàng, tự dẫn theo mấy trăm phủ binh của hắn tấn công lên phía trước.

Binh sĩ của Thiên Thần tông tập hợp lại, đang định tiếp tục tấn công lên, đúng lúc này, chỉ thấy một bóng đen nhảy ra. Người của Thiên Thần tông biết được rằng có người muốn đột phá vòng vây, Trương Ngọc Lan ra lệnh một tiếng, vô số mũi tên tam lăng giống như mưa tên chi chit bắn về phía bóng đen kia. Một lát sau, bóng đen đó trúng tên ngã xuống đất. Ngay sau đó lại có một bóng đen khác nhảy ra, giống như hoàn toàn không sợ hãi mưa tên bên này của bọn họ, thề chết cũng phải phá vòng vây. Sau khi vừa có một bóng người ngã xuống, bóng người chi chit phía sau lại ẩn hiện nhảy lên.

Trương Ngọc Lan cười lạnh, xem ra là người của Minh Nguyệt sơn trang, đã không chịu nổi nữa rồi. Nàng ta đã sớm biết từ trước, Minh Nguyệt sơn trang  này ngoài Kim Ngô Vệ của Nhan Túc và kiêu kỵ ra, thì chỉ có một ngàn phủ binh của Nhan Duật, số người không hề nhiều. Lúc này, bọn họ lại tình nguyện hy sinh nhiều người như vậy, cũng muốn mạnh mẽ phá vòng vây, có thể thấy quả nhiên là đã không trụ được nữa, liều chết cũng phải đột phá vòng vây cầu viện trợ. Nghĩ như vậy, nàng ta không chút do dự chỉ huy binh sĩ của Thiên Thần tông bắn tên.

Chỉ là, rất nhanh, nàng ta đã cảm nhận được có điểm bất thường. Bởi vì đối phương sau khi đám người thứ nhất ngã xuống, đã lại có một đám người tiếp tục bổ sung. Sau khi đám người này ngã xuống, rất nhanh phía sau lại có một đám người bổ sung. Dần dần, Trương Ngọc Lan phát hiện mũi tên phe mình không đủ dùng nữa, mà số người của đối phương không ít đi chút nào. Ngay vào lúc nàng ta nhận thấy có khả năng mắc lừa, đối phương đột nhiên phát động công kích mưa tên mãnh liệt.

Mũi tên chi chít trút xuống như mành cửa, còn nhanh hơn, mãnh liệt hơn mưa rào ngày hạ. Mà điều khiến nàng ta thở hổn hển là, những mũi tên bắn ở trên người binh sĩ vừa rồi, lại chính là tên tam lăng bọn họ vừa mới bắn ra. Cuối cùng nàng ta đã ngộ ra, bóng đêm u ám, bọn họ hoàn toàn không nhìn rõ, cho rằng đống cỏ hình người bị ném ra bóng đen nhảy ra đầu tiên của đối phương, sau đó, binh sĩ liều chết xung phong hướng lên phía trước hẳn là ẩn phía sau đống cỏ hình người. Cho nên bọn họ không hề bắn trúng người, ngược lại đã cấp cho đối phương mũi tên tiếp tế.

Ánh sáng mãnh liệt trong con ngươi Trương Ngọc Lan lóe lên, đang định chỉ huy lùi về sau. Mưa tên của đối phương hơi ngừng, một bóng đen lại nhảy ra lần nữa. Trương Ngọc Lan lạnh lùng cười, không biết là đây là cỏ khô hình người, hay là người thật.

Chính vào khonhr khắc do dự trong phút chốc đó, bóng người đó luân phiên nhảy ngang dọc, cây trường thương trong tay quét qua, một luồng khí mạnh mẽ kéo tới. Trong chu vi trường thương quét qua, vô số binh sĩ của Thiên Thần tông bị đánh ngã xuống đất, quả thực là còn mạnh hơn uy lực của đạn lưu ly trong tay nàng ta. Trương Ngọc Lan tay phải cầm kiếm, tay trái siết chặt viên đạn lưu ly cuối cùng. Nhanh như chớp, người kia đã đến trước mắt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 62: 62: Đô Thị Tu Tiên 18

Trương Ngọc Lan đã trải qua vô số chiến sự và quyết đấu lớn lớn nhỏ nhỏ, vị trí hộ pháp của nàng ta cũng không phải tự dưng mà có được. Nhưng vào khoảnh khắc này, đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ nàng ta cảm nhận được uy hiếp của cái chết. Một thương của đối phương đưa tới, nhìn như nhẹ nhàng thoải mái, thực ra nội lực khuấy động đến mức ngũ tạng lục phủ của nàng ta giống như dời sông lấp biển.

Thương này rất nhanh, tựa hồ vượt quá khái niệm thời gian, vào khoảnh khắc nó được đâm ra, thời gian dường như đã ngừng lại. Trong bóng đêm, nàng ta không thể thấy rõ cây thương đó, chỉ nhìn thấy một vật có dáng đen màu vàng đen cắm ngập vào ngực nàng ta.

Thanh kiếm trong tay nàng ta mới rút ra một nửa, đã mất đi sức lực rút kiếm.

Đạn lưu ly ở tay trái rơi lộc cộc xuống đất, bị người đó dùng mũi chân hất một cái, lăn đi. Nàng ta nhìn thấy ánh sáng trắng hiện lên từ đạn lưu ly nổ tung ở nơi xa, trong khoảnh khắc đó, nàng ta đã nhìn rõ người đối diện, tóc đen mặt đẹp, trong con ngươi đen nhánh đọng lại hàn ý lạnh như băng, chỉ là khóe môi lại hiện ra ý cười như hoa mùa xuân.

Một con ma rất tuấn mỹ, hoặc nói là tu la từ địa ngục!

Nàng ta ôm ngực ngã nhào xuống đất.

88888888

Tần Cửu và Nhan Túc không đuổi kịp đội ngũ của Nhan Duật, bọn họ đành phải tiếp ứng hắn ở phía sau. Trong lòng Tần Cửu có chút lo lắng, ngộ nhỡ Nhan Duật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải nàng đã trở thành đầu sỏ gây tội hại chết hắn rồi sao.

Tiếng hoan hô của binh sĩ từ phía trước truyền đến, nghe Kim Ngô Vệ đến báo, nói là binh sĩ của Thiên Thần tông đã bại lui, Nghiêm Vương chính tay đâm chết thủ lĩnh của Thiên Thần tông.

Lúc này, bầu trời phía đông hiện ra một chút màu xám trắng, bình minh rất nhanh đã sắp lên rồi.

Gió từ giữa rừng núi thổi tới, thổi khiến y phục của Tần Cửu bay phấp phới, đối với chuyện Nhan Duật thật sự giết được Trương Ngọc Lan, nàng cảm thấy rất khó tin. Tần Cửu và Nhan Túc đi theo Kim Ngô Vệ và kiêu kỵ thừa thắng truy kích Thiên Thần tông, đúng lúc nhìn thấy Nhan Duật sải bước quay về. Cơn gió sáng sớm thổi y phục nhuốm máu của hắn nhẹ nhàng bay lên, hắn cười với Tần Cửu nói: “Lệ Châu nhi, nhớ kỹ lời hứa của nàng đấy!”

Tần Cửu nhìn ý cười nơi khóe môi Nhan Duật, trong khoảnh khắc ấy, nàng thật sự nghi ngờ, Nhan Duật thật sự dựa vào dung nhan tuấn mỹ của hắn để đâm Trương Ngọc Lan dưới mũi thương. Nhưng nàng cũng biết, đây là điều hoàn toàn không thể.

Nàng cảm thấy, từ trước đến giờ, nàng đã khinh thường hắn rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.