Editor: Xám
Đột phá vòng vây khỏi sơn trang Minh Nguyệt, chỉ là khởi đầu của chiến sự. Tần Cửu biết, chiến sự tiếp theo càng thêm tàn khốc. Thiên Thần tông mưu đồ nhiều năm, trận chiến này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Quả nhiên sự việc cũng giống như Tần Cửu nghĩ, khi bọn họ xuống núi đến Lệ Kinh, mới phát hiện Thiên Thần tông đã liên thủ với nghịch tặc trong cung, đánh vào kinh sư.
Mười lăm tháng tám, vốn là ngày đoàn viên. Thế nhưng, chiến sự liên tiếp, nhất định sẽ khiến rất nhiều gia đình không thể đoàn viên nữa. Những năm gần đây, tình hình của Đại Dục quốc vẫn xem như là an ổn, nhưng giống như dòng sông, phía dưới vẻ yên bình không một gợn sóng, thực chất đã sớm có sóng ngầm mãnh liệt. Cũng không ai biết, cơn biến động đã ấp ủ nhiều năm này sẽ bộc phát trong đêm trung thu.
Sau khi xuống núi, Tần Cửu lập tức nhanh chóng triệu tập người trong Tố Y cục, ngay từ trước lúc vào núi, nàng đã nghi ngờ đêm nay Liên Ngọc Nhân có khả năng nhân cơ hội Nhan Túc nổi dậy mà mưu nghịch, đã sớm báo trước cho những người này. Những người này đến rất nhanh, mặc dù số người không quá ngàn người, nhưng những người này rèn luyện trên giang hồ nhiều năm, khá hiểu rõ võ công tà môn trên giang hồ, nhất là dùng để đối phó với một số cao thủ võ công trong Thiên Thần tông.
Quân Phong thành do Nhiếp Nhân thống lĩnh đến đây cứu viện kịp thời, phối hợp với quân Vân thành của Nhan Túc. Từ lúc Tần Cửu luyện võ công đến nay, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sự thảm khốc của chiến sự. Cũng chính vào đêm này, biên cương phía bắc truyền đến tin tức quân sự, Bắc Diệp quốc có động tĩnh dị thường. Bởi vậy đại quân không dám tùy tiện xuôi nam, vậy nên, trọng trách giành lại kinh sư đã rơi xuống người quân đội trước mắt này. Chiến đấu ác liệt hai ngày hai đêm, sự thảm khốc trong đó là những thứ cả đời Tần Cửu khó quên.
Mãi cho đến hoàng hôn của một đêm, cuối cùng đã thành công tấn công vào kinh thành, Thiên Thần tông tổn thất nặng nề, không thể trở thành mối họa của Dục quốc nữa.
Chỉ là đến cuối cùng, tông chủ Liên Ngọc Nhân của Thiên Thần tông đã chạy thoát cùng với môn chủ thuộc hạ của hắn. Điều này khiến lòng Tần Cửu trĩu nặng, sự chạy trốn của Liên Ngọc Nhân, khiến nàng cảm thấy sự việc sẽ không hề kết thúc dễ dàng.
Nàng cẩn thận hồi tưởng lại chiến sự mấy ngày nay, chỉ cảm thấy hiểm càng thêm hiểm.
Tại sơn trang Minh Nguyệt, nếu như khúc nhạc ma âm của Tiêu Nhạc Bạch thực hiện được, Khánh Đế cùng với thần tử quan trọng của ngài sẽ mất mạng. Mà tấn công núi Cửu Mạn sau đó, nếu như Trương Ngọc Lan làm được, Nhan Túc có thể sẽ không may trúng độc thân vong. Sau đó chắc hẳn Liên Ngọc Nhân còn đối phó với Nhan Duật, để từng người của Nhan gia gặp nạn nguy hiểm trong chiến tranh, như thế, Liên Ngọc Nhân tiếp tục chiếm đóng kinh sư, cả thiên hạ này, chính là của hắn rồi.
Đến lúc đó, nếu như hắn muốn danh chính ngôn thuận, Tần Cửu đột nhiên nghĩ tới đứa bé của Nhan Túc trong bụng Tô Vãn Hương.
Kèm cặp hoàng tử duy nhất này của Nhan gia để ngồi vững thiên hạ.
Như vậy, có phải có thể chứng tỏ, Tô Vãn Hương có khả năng có liên quan đến Liên Ngọc Nhân hay không?
Một buổi hoàng hôn nọ, gió thu tiêu điều, mây hồng như máu đọng lại phía chân trời. Trong lúc các binh sĩ đang thu dọn tàn cuộc của chiến sự Tần Cửu đứng trên chiến trường vùng ngoại ô Lệ Kinh, binh sĩ phía trước phía sau đều bị thương, máu vương đầy khắp núi đồi, nhuộm đỏ y phục của mọi người, nhuộm đỏ cả đất đai dưới chân. Gió mang theo mùi máu thổi tới từ phía sau, sự lạnh giá đó giống như có thể luồn vào đến khớp xương, dường như mùa thu đã qua rồi.
Đây là lần đầu tiên sau khi Tần Cửu học thành võ công nhìn thấy chiến trường thật sự, không ngừng có người ngã xuống, có người bị thương, có người chết đi, hai bên đỏ mắt chém giết.
Tần Cửu thở dài một tiếng.
Gió thu quét qua cỏ khô, mang theo mùi máu tanh và vị đắng chát.
Một hồi tiếng vang tinh tế truyền đến, Tần Cửu chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy Hổ Trảo không biết từ lúc nào đã đứng trong bụi cỏ khô cách nàng không xa.
Hổ Trảo hình như gầy hơn lần nàng nhìn thấy ở Minh Nguyệt sơn trang một chút, nhìn qua hình như có chút mất tinh thần. Nhưng trong khoảnh khắc Tần Cửu quay đầu, ánh mắt mờ mịt của Hổ Trảo chăm chú dừng lại trên người Tần Cửu, nó hung phấn kêu lên một tiếng, lung cong lại, người nhảy vút, lập tức nhảy vọt về phía nàng.
Một nữ tử Tố Y cục đứng bên cạnh nàng thấy thế, nhún người nghênh đón, vung chưởng lập tức vỗ về phía đầu Hổ Trảo.
Tần Cửu kinh hãi, khung thêu hoa trong tay vung lên, vài sợi tơ bắn ra ngoài, quấn chi chít lên cổ tay nữ tử.
“Dừng tay!” Tần Cửu thấp giọng nói.
Nữ tử thu lại lực của chưởng, nhìn Hổ Trảo lướt qua cạnh mình, nhào về phía Tần Cửu, đụng ngã nàng xuống mặt đất.
Nữ tử Tố Y cục không hiểu vì sao Tần Cửu lại ngăn mình, chờ đến khi nhìn thấy hai móng của Hổ Trảo vắt lên vai Tần Cửu, ngửi tới ngửi lui trên người Tần Cửu, còn thỉnh thoảng thè lưỡi, muốn liếm lên mặt Tần Cửu một cái, cái đuôi lại càng vui sướng đung đưa qua lại, rõ ràng là bộ dạng rất nịnh nọt, rất thân thiết.
Nử tử ngây người.
Tần Cửu ôm lấy đầu Hổ Trảo, kéo nó xuống khỏi người, liếc trái liếc phải giống như kẻ trộm, thấy ngoài nữ tử Tố Y cục này ra, không hề có ai khác chú ý đến nơi này. Nàng vội vàng bò dậy từ dưới đất, kéo Hổ Trảo đến một nơi không có ai.
Nàng vỗ vỗ đầu Hổ Trảo, nhỏ giọng nói: “Hổ Trảo, sau này đừng tới tìm ta nữa, được không?”
Hổ Trảo tròn mắt nhìn nàng, bất mãn nức nở một tiếng, ý là không được. Đuôi nó lắc lắc, cố tình đi qua đi lại quét vào vạt áo nàng, nói gì cũng không chịu đi.
“Vậy ta cho ngươi ăn ngon, sau khi ăn xong ngươi hãy đi, nếu không, ngươi quay lại ta sẽ đánh ngất ngươi đấy!” Tần Cửu vừa dỗ dành vừa uy hiếp.
Nàng lấy ra một miếng từ khô từ trong gói hành lý của nữ tử Tố Y cục bên cạnh, ném về phía Hổ Trảo. Thế nhưng, Hổ Trảo lại rất có khí phách không ăn, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn miếng thịt kia một cái. Ngược lại nghiêng đầu nhìn nàng, ý tứ là, người bảo ta ăn thịt rồi cút đi, ta còn lâu mới ăn đấy.
Tần Cửu cố ý đứng dậy rời đi, Hổ Trảo nhắm mắt theo đuôi đi theo nàng, nàng sang trái nó cũng sang trái, nàng sang phải nó cũng sang phải phải.
Rốt cuộc Tần Cửu không còn cách nào, cứ theo đà này, Hổ Trảo đang muốn như hình với bóng với nàng rồi. Nàng đang cân nhắc, có nên đánh ngất nó hay không, sau đó mình thừa cơ chạy trốn. Ý nghĩ này một khi đã nảy ra, Tần Cửu lập tức quyến định phải làm như vậy.
Ngay trước lúc nàng quyết định hành động, đầu tiên là nhìn tình hình xung quanh, sau đó, cả người nàng lập tức cứng tại đó.
Trên một sườn núi cao phía trước, không biết từ lúc nào Nhan Túc đã đứng ở đó, nhìn về phía nàng, duy trì tư thế dõi mắt nhìn xa.
Chiến bào màu trắng trên người hắn, lúc này đã nhuộm thành màu đỏ, sắc đỏ còn hừng hực hơn ngọn lửa, điều này khiến Tần Cửu đột nhiên nhớ tới dáng vẻ ngày hắn cưới Tô Vãn Hương. Hắn đang cười, lâu như vậy đến nay, lần đầu tiên Tần Cửu nhìn thấy trên mặt Nhan Túc hiện ra nụ cười như vậy. Chỉ là, đôi con ngươi giống như mặc ngọc (ngọc đen) kia, lại dần có khí tức ưu thương bao phủ.
Trong tích tắc này, dường như Tần Cửu lại nhìn thấy Nhan Túc của trước đây.
Không phải nam nhân đã phụ bạc nàng, không phải nam nhân bức vua thoái vị, mà là Nhan Túc, chính là Nhan Túc.
Tần Cửu cười khan hai tiếng, chậm rãi nói: “Con chó này là của ngươi phải không, ta nhớ ngươi gọi nó là Hổ Trảo, nó thật là hiểu tính người, ta cho nó ăn vài miếng thịt, nó đã trở nên thân thiết với ta rồi!” Đang nói, Hổ Trảo cọ vào bên cạnh nàng, vẫy đuôi bên cạnh nàng.
Từ trên sườn núi cao Nhan Túc chậm rãi di chuyển bước chân đi xuống, chiến đấu ác liệt hai ngày hai đêm, rốt cuộc hắn cũng đã bị thương, mặc dù bước đi nặng nề, nhưng không chậm, tựa hồ trong thoáng chốc, đã đến trước mặt Tần Cửu.
“Hổ Trảo của ta, nó chưa bao giờ ăn đồ người lạ cho nó!” Nhan Túc nhìn chằm chằm Tần Cửu với ánh mắt sáng quắc, chậm rãi nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, ta nói tại sao nó không chịu ăn miếng thịt này chứ!” Tần Cửu chỉ vào miếng thịt vừa rồi đến nhìn Hổ Trảo cũng không thèm nhìn nói. Ai ngờ, có lẽ là để đối đầu với nàng, chính vào lúc này, Hổ Trảo lại cúi đầu ngậm miếng thịt kia, vui vẻ ăn. Tần Cửu lúng túng cười: “Ta cũng không tính là người lạ phải không, hôm ở Minh Nguyệt sơn trang, ta cũng xem như là từng gặp nó rồi, đúng không, Hổ Trảo!”
“Nói đến lần đó, ta nhớ là hình như Hổ Trảo nhào ra muốn cắn nàng, nó hoàn toàn xem nàng là người lạ mà! Hay là, thật ra lần đó nó hoàn toàn không phải nhào qua cắn nàng, mà giống như lần này, nhào qua thân thiết với nàng!” Giọng nói của Nhan Túc khàn khàn, từng chữ từng câu, nói ra cực chậm.
Tần Cửu ngẩn ra, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, thì ra, hắn đã sớm nhìn thấy màn Hổ Trảo nhào qua vừa rồi.
Trong thoáng chốc, Tần Cửu đã hiểu ra.
Rõ ràng là Hổ Trảo không phải tự mình tìm tới, là do Nhan Túc cố ý thả ra để thăm dò mình. Hắn đã nghi ngờ nàng, ngay khi bọn họ chiến đấu dưới tháp Lãm Nguyệt, hắn nói tay nàng rất đẹp, vào lúc đó, đã nghi ngờ nàng rồi!
“Ta nghe nói, Cửu gia đã đàn một khúc《 Tố Tâm 》ở sơn trang Minh Nguyệt, mới giúp phần lớn người tránh khỏi ma âm xâm nhập, cứu được tính mạng mọi người, chỉ đáng tiếc ta không chính tai nghe thấy, chẳng biết hôm nay may mắn có thể nghe Cửu gia đích thân đánh đàn được không!” Giọng nói của Nhan Túc hơi ngừng, mang theo đau khổ.
Trái tim Tần Cửu đập nhanh, từ từ lùi lại hai bước, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta đã tổn thương nguyên khí, sợ là không thể đánh đàn nữa rồi, thật sự xin lỗi!”
“Tố Tố……” Nhan Túc đột nhiên sải bước lên trước một bước, đôi môi run rẩy, nhả ra hai chữ này giống như nói mê.
Tần Cửu thản nhiên cười nhẹ, híp mắt nhìn Nhan Túc nói: “Chắc là vương gia hồ đồ rồi phải không, ta tên là Tần Cửu, ngài có thể gọi ta là Cửu gia, cũng có thể gọi ta là Tần Cửu!”
Nhan Túc không nói lời nào, chỉnhìn nàng chằm chằm.
Chiều tà như máu, chiếu lên mặt hắn, tròng mắt hắn lấp lánh giống như thủy tinh, đánh thẳng vào trái tim Tần Cửu.
Bất kể chinh phạt thiên hạ thế nào, cho dù lãnh khốc vô tình ra sao, nhưng vào buổi hoàng hôn ráng chiều bao phủ này, hắn giống như một đứa trẻ, đứng ở trước mặt nàng.
Tần Cửu nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh giá hững hờ, giống như hồ Kính đóng băng, không dấy một gợn sóng. Nàng nhẹ buông Hổ Trảo ra, đứng thẳng người, xoay người sải bước rời đi.
Cho dù hắn nhận ra nàng, nàng và hắn cũng không còn gì để nói.
Những năm tháng trẻ tuổi ngông cuồng, ngọt ngào tươi đẹp kia, những năm tháng nàng đã từng cho là tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất, ngàn vàng cũng không đổi được nhất, bây giờ đã giống như phong cảnh trải qua sương tuyết, không nhìn thấy chút tươi đẹp nào nữa.
“Chúng ta đi thôi!” Tần Cửu nói với tùy tùng Tố Y cục đi theo bên cạnh nàng.
Sau lưng truyền đến một tràng tiếng vang liên tục dị thường, Tần Cửu không nhịn được nhíu mày, dừng bước.
Cuối cùng nàng vẫn quay đầu lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào Nhan Túc đã ngã xuống mặt đất, hắn nằm sấp trên mặt đất. Chiến đấu kịch liệt suốt mấy ngày, thể lực vốn đã kiệt quệ, có lẽ còn bị thương, khiến nhìn hắn cực kỳ tiều tụy và tang thương. Thế nhưng, dáng vẻ hắn lúc này vẫn khiến Tần Cửu cảm thấy khó thở.