“Được, nếu cháu đã nói như vậy rồi thì chú sẽ nói cho cháu biện pháp giải quyết luôn!”
“Lý Đồng nhà chúng ta là lá ngọc cành vàng, nhưng lại vì chuyện này mà mất hết thanh danh, ngộ nhỡ sau này không gả được cho ai thì sao, lẽ nào cháu không nên chịu trách nhiệm à?”
“Sau đó thì sao?” Lục Minh hờ hững nói, người hầu cung kính bưng một ly cà phê đến, anh đưa lên miệng nhấp một ngụm. “Ly hôn với Cảnh Y Nhân, cưới Lý Đồng nhà chúng ta!” “…” Ngô Tú Quyên và bà Lý đồng thời giật mình nhìn chỉ huy Lý, tuy rằng bọn họ cũng muốn như vậy nhưng mở miệng bây giờ liệu có hơi sớm quá không? Hơn nữa, nếu làm như thế thì chẳng phải là ép buộc Lục Minh sao? Dù thế nào cũng phải chờ chuyện này qua đi rồi mới nhắc lại chứ. Hiện giờ, thanh danh của Lý Đồng đã bị ô uế rồi, nếu Lục Minh ly hôn ngay với Cảnh Y Nhân rồi cưới Lý Đồng thì không phải là hại Lục Minh hay sao? Làm thế lại càng khẳng định Lý Đồng chính là “con giáp thứ mười ba”, Cảnh Y Nhân đánh nó cũng là đáng đời.
“Ông Lý!” Bà Lý lo lắng gọi ông ta một tiếng, làm vậy chỉ càng hủy hoại thêm thanh danh Lý Đồng nhà họ mà thôi.
Thật ra chỉ huy Lý đã sớm nghĩ đến điều này, nhưng thời đại này, người ta chê cười kẻ nghèo hèn chứ không chê cười gái điểm. Con gái của ông ngồi lên vị trí bà Lục, xem ai còn dám chê cười, dám chỉ trỏ nữa!
Nghe thấy chỉ huy Lý nói vậy, Lục Minh không buồn để ý, anh thong thả đặt chiếc cốc trong tay xuống bàn trà thủy tinh. Hai tay ung dung đan chéo đặt trên đầu gối, nâng mắt lên lạnh nhạt nhìn chỉ huy Lý, nhếch miệng mỉm cười như có như không: “Được thôi.”
“…” Lục Minh đồng ý quá dễ dàng và chóng vánh khiến mọi người đều kinh ngạc. Chỉ đơn giản như thế thôi sao? Bà Lý vừa rồi còn không đồng ý, bây giờ lại thấy Lục Minh đồng ý dễ dàng như vậy, khóe miệng bà không giấu nổi nụ cười tham lam.
“Lục… Lục Minh, thể là cháu đồng ý rồi?”
Tầm mắt Lục Minh chuyển sang bà Lý, thản nhiên “vâng” một tiếng. Bà Lý vui sướng vỗ tay một cái: “Thể thì tốt quá!” Nhưng bà Lý còn chưa dứt lời, Lục Minh lại mở miệng: “Chú Lý nói đúng, tuy cháu chưa hề làm gì cả nhưng cháu lại là nguyên nhân khiến thanh danh của Lý Đồng bị hủy, quả thực là cháu nên chịu trách nhiệm.” Lục Minh nói vậy, ba trưởng bối đều gật đầu theo, đều tỏ vẻ rằng Lục Minh thật là hiểu chuyện. “Vậy cháu sẽ ly hôn với Cảnh Y Nhân để cưới Lý Đông. Sau này nếu cháu lại không cẩn thận khiến thanh danh của ai đó bị phá hỏng thì đành ly hôn với Lý Đồng cưới người ta vậy. Dựa theo cách suy luận ấy, mọi người hẳn là có thể thông cảm cho cháu vì cháu rất có trách nhiệm đúng không?”
“…” Ngô Tú Quyên suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
Con trai của bà vốn xuất chúng, đám phụ nữ ngoài kia ai cũng toan tính giở trò, nếu cứ làm như thế thì con trai bà cả đời khỏi phải làm gì hết, ngày nào cũng chỉ bận đi kết hôn thôi.
Chỉ huy Lý và bà Lý xấu hổ, lúng túng đứng tại chỗ. Hai vị trưởng bối tức giận đến mức sắp xuất huyết não, có chút thẹn quá hóa giận, chỉ huy Lý tức tối gầm nhẹ: “Lục Minh! Rõ ràng là cháu đang cãi chày cãi cối!”
Lục Minh thờ ơ đứng dậy: “Chú Lý cứ quả quyết như vậy thì cháu cũng không còn cách nào nữa cả.”
“Về chuyện ngày hôm qua, cháu sẽ tự mình nói rõ với Lý Đồng, cho cô ta một câu trả lời. Nếu mọi người không có việc gì nữa thì mời quay về đi.”
Lục Minh hạ lệnh đuổi khách, chỉ bỏ lại một câu rồi xoay người lên tầng.
Ngô Tú Quyên tức giận vỗ ngực nói: “Minh, mẹ là mẹ của con mà!” Bà mà cũng bị đuổi sao?
Lục Minh nghiêng người quay đầu lại thản nhiên nói: “Mẹ cũng quay về đi, Lần sau mẹ nên tìm hiểu rõ tình hình trước đã, đừng vội vàng đi theo người khác làm loạn lên, làm hại con trai mình cũng không biết.” Lục Minh bỏ lại một câu rồi nhanh chóng bước lên tầng.
“…” Hại con trai? Bà hãm hại con trai của chính mình sao?
Chỉ huy Lý, bà Lý và Ngô Tú Quyên xấu hổ, lúng túng đứng tại chỗ.