“Tại sao?” Cảnh Y Nhân khó hiểu hỏi.
Quản gia Ngô lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Có khả năng cô ấy mắc bệnh gì đó, ngài Lục cũng sẽ không nói với chúng tôi những chuyện như vậy.” “…” Nói như vậy có nghĩa là chỉ có Lục Minh mới biết.
Sau khi đi khỏi nhà Lục Minh, Tiết Phương Hoa đúng là đã bị kích thích rất lớn, nhiều năm rồi, cô ta chưa bao giờ cảm thấy giận dữ như ngày hôm nay. Tức đến mức muốn nổ phổi!
Sau khi xe được kéo đi sửa chữa, cô ta tìm một quán cà phê ngồi nghỉ ngơi. Bàn tay run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cô ta gọi một cuộc điện thoại về nhà.
Đã nhiều năm bệnh không tái phát, cô ta đã hình thành thói quen không mang theo thuốc bên người, thậm chí còn dùng thuốc đã lâu. Cô ta gọi bảo mẫu ở nhà mang lọ thuốc an thần đến cho cô ta. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới Cảnh Y Nhân lại mang thai. Đáng giận nhất chính là Lục Minh còn kéo số điện thoại của cô vào danh sách hạn chết
Trẻ con! Trẻ con! Đời này, cô ta căm thù trẻ con nhất!
Tiết Phương Hoa ôm ngực, nhận lấy cốc nước ẩm mà người phục vụ mang đến rồi uống một hớp.
Đúng lúc đó, điện thoại di động mà Tiết Phương Hoa để trên bàn bỗng vang lên, trên màn hình là một dãy số không tên, nhưng lại không hề xa lạ chút nào. Tiết Phương Hoa nhíu mày do dự vài giây, nhưng vẫn vươn bàn tay mảnh khảnh được sơn móng tay màu hồng cầm điện thoại di động lên, nhấn nút nhận cuộc gọi. Đầu bên kia điện thoại di động truyền đến giọng nói hờ hững của một người phụ nữ: “Cô có rảnh không? Chúng ta gặp nhau một lúc đi.” Tiết Phương Hoa cổ nén cơn bực bội khó chịu trong lòng, cười khẩy một tiếng: “Chúng ta thân thiết đến thế à? Bây giờ cô đang nghèo túng nên phải đến tìm tôi?” Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng: “Không phải có câu “kẻ thù của kẻ thù là bạn” hay sao? Chẳng lẽ cô không muốn thăm dò xem rốt cuộc tình cảm của Lục Minh đối với Cảnh Y Nhân bây giờ đã đến mức độ nào à?”
“…” Tiết Phương Hoa trầm mặc hồi lâu mới thản nhiên nói: “Tôi đang ở quán cà phê Tinh Thần ở đường Vinh Hoa.” Nói xong, Tiết Phương Hoa lập tức cúp điện thoại. Khoảng hai mươi phút sau, Lý Đồng xuất hiện trong quán cà phê, bảo mẫu mang thuốc cho Tiết Phương Hoa chẳng mấy chốc cũng đến nơi. Bà ta đưa thuốc cho Tiết Phương Hoa xong liền quay về.
Lý Đồng khoác một chiếc áo chống nắng trên vai, đeo kính râm, bước từng bước về phía Tiết Phương Hoa. Cô ta kéo một chiếc ghế đối diện ra rồi tao nhã ngồi xuống, hai chân bắt chéo.
Lý Đồng đặt chiếc túi và điện thoại di động sang một bên, bàn tay trắng nõn nhận lấy thực đơn mà người phục vụ khom người đưa tới, gọi đại một ly cà phê rồi trả lại thực đơn cho người phục vụ, sau đó cởi áo khoác trên vai xuống, đặt lên ghế bên cạnh. Từ đầu đến cuối, Lý Đồng đều không tháo kính râm xuống.
“Anh cả của Cảnh Y Nhân gần đây mới về nước, cô có biết không?” Lý Đồng trực tiếp đi thẳng vào chủ đề. “…” Tiết Phương Hoa hơi híp mắt lại, nhíu mày hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến tôi?” Lý Đồng nhẹ nhàng che miệng cười một tiếng: “Phải, đúng là không liên quan gì đến cô. Cho dù muốn có liên quan đến cô cũng rất khó đấy.” Giọng nói của cô ta có vẻ châm chọc. Dĩ nhiên Tiết Phương Hoa biết Lý Đông đang châm chọc mình, lạnh lùng liếc cô ta một cái, vặn mở lọ thuốc, đổ ra một viên cho vào miệng, uống một lớp nước rồi nuốt xuống. “Có rắm thì đánh đi!”
Lý Đồng cười nhẹ: “Chỉ cần nhà họ Cảnh xảy ra vấn đề! Cô nghĩ xem, liệu thủ trưởng đại nhân và phu nhân còn có thể để một đứa vốn dơ bẩn.”
“Cảnh Y Nhân mang thai rồi.” Tiết Phương Hoa lạnh lùng cắt ngang lời Lý Đồng, phá hỏng ý định lập kế hoạch nông cạn của cô ta.
“Cái gì cơ?” Lý Đồng gần như rít gào ra tiếng, lập tức đứng phắt dậy, phát hiện mình thất thổ gây chú ý bèn rụt cổ ngồi xuống.