Khi Lục Minh đến nhà hàng tầng một ở trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch, Tiết Phương Hoa đã ở trong phòng chờ anh.
Trong căn phòng xa hoa, đèn đuốc sáng trưng.
Có lẽ do chưa ăn tối nên Tiết Phương Hoa đã chọn vài món và ngồi ăn. Lục Minh tùy ý kéo một cái ghế ra ngồi xuống, đặt di động sang một bên, lấy một tập giấy tờ đặt trước mặt Tiết Phương Hoa. “…” Tiết Phương Hoa không hiểu Lục Minh có ý gì, cô ta đặt đũa xuống, lau dầu mỡ dính trên miệng rồi cầm tập giấy tờ lên lật hai trang.
Đây là hợp đồng chuyển nhượng 10% cổ phần tập đoàn Lục Thị. Tiết Phương Hoa ngước mắt lên nhìn Lục Minh, ngỡ ngàng hỏi: “Anh Lục Minh, thế này là thế nào?” Lục Minh lười biếng tựa lưng vào ghế, lạnh nhạt trả lời: “Chỉ cần ký tên, số cổ phần ấy sẽ là của em.”
“…” Con người Tiết Phương Hoa bất chợt co rút lại, cô ta bình tĩnh nhìn Lục Minh, vô thức nắm chặt giấy tờ trong tay.
10% cổ phần của Lục thị! Đây là thứ mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước cả đời cũng không có được. Nhưng chỉ một giây sau, Tiết Phương Hoa lại trở nên hờ hững.
Cô không tin trên thế giới này lại có bữa cơm miễn phí, Lục Minh làm như thể chắc chắn là có nguyên do. “Anh Lục Minh, anh có chuyện gì cần em hỗ trợ à? Anh không cần cho em những thứ này đâu.” Khuôn mặt của Lục Minh vẫn lạnh tanh như trước, trong vẻ lười biếng ấy lộ ra một luồng khí chất vương giả tự nhiên vốn có, anh bình tĩnh nhìn cô. “Em nhận lấy đi, như vậy anh mới yên tâm được.” “…” Nghe vậy, Tiết Phương Hoa hơi nhíu mày, bỗng có dự cảm xấu. “Không chỉ 10% cổ phần của Lục Thị hiện tại mà còn cả sau này nữa, nhà họ Tiết đời đời đều có thể hưởng vinh hoa phú quý bất tận, đó là anh nợ em. Anh hy vọng có thể dùng thứ này để đền bù khúc mắc dây dưa giữa hai chúng ta, sau này coi như đã thanh toán xong.” “…”Nghe xong, con người Tiết Phương Hoa lập tức co rút lại, trái tim của cô ta thoáng chốc rơi xuống mười tám tầng địa ngục, nhất thời kinh ngạc bối rối ngồi tại chỗ. Lục Minh định lấy 10% cổ phần ra để xua đuổi cô ta đi, rũ sạch quan hệ với cô ta sao? Chỉ vì hôm nay cô ta đôi co với Cảnh Y Nhân ở nhà anh nên giờ mới nhận lấy kết quả này? Rõ ràng cô ta mới là người bị bắt nạt, tại sao Lục Minh lại làm như thế chứ? Từ khi nào mà tình cảm Lục Minh dành cho Cảnh Y Nhân lại trở nên sâu đậm đến thế? Tiết Phương Hoa vẫn không dám tin, ánh mắt cực kỳ hoảng loạn, cô ta phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lục Minh.
“Anh Lục Minh, vì Cảnh Y Nhân nến anh mới làm thế này à!?”
“…” Lục Minh hờ hững nhìn cô ta, thấy cô hơi kích động, anh trả lời với giọng trấn an, nhưng lại mang theo vài phần cảnh cáo.
“Sức khỏe của em không tốt, hãy kiềm chế cảm xúc lại. Không phải vì Cảnh…”
“Nếu không phải vì cô ta thì tại sao anh lại đối xử với em như thết? Trước đây không phải chúng ta vẫn tốt đẹp, anh vẫn đối xử tốt với em sao? Tình cảm giữa hai chúng ta cứ thế chấm dứt một cách vô tình như vậy à!?”
Tiết Phương Hoa tức giận đến độ đột ngột đứng phắt dậy mà gào thét, cô ta vơ lấy tập công văn mà nện vào người Lục Minh, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, đôi môi run rẩy trách cứ: “Anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời rồi, cái gì mà nhà họ Tiết đời đời giàu có? Thế hệ cuối cùng của nhà họ Tiết chính là em! Tử cung của em bị cắt bỏ, không phải anh không biết!”
“Anh Lục Minh, những gì mà em đã làm vì anh, chẳng lẽ chỉ vì một người phụ nữ mà anh vô tình ruồng bỏ em như thế…” “Đủ rồi!” Lục Minh gầm nhẹ một tiếng, cắt ngang lời cô ta. Những chuyện liên quan đến quá khứ đó, một chữ Lục Minh cũng không muốn nhắc đến. Anh đứng dậy, lại đặt tập giấy tờ kia xuống trước mặt Tiết Phương Hoa: “Em ký tên đi!” “…” Trong đôi mắt của Tiết Phương Hoa đầy vẻ tuyệt vọng, pha lẫn với sự giận dữ, căm hận và không cam lòng, cô ôm ngực ra sức hít thở, cực kì nặng nề.