Cô dường như không nghe rõ… Như thể tất cả chỉ là một giấc mơ vậy!
Đêm qua, hoàng đế cữu cữu còn đáp ứng với cô, đợi cô lớn nhanh thêm chút nữa sẽ tặng cho cô thứ tốt nhất trên thế gian này, sẽ đưa cô đi xem những vật quý hiếm trước nay chưa từng thấy, sẽ dẫn cô đi thưởng thức những món ăn ngon nhất thiên hạ.
Vậy mà hôm nay người đã muốn tiễn cô tới Tây Thiên rồi sao? Hoàng đế cữu cữu thương cô như con gái ruột, hoàng để cữu cữu đã cho cô viên dạ minh châu mà tất cả các phi tần đều muốn tranh giành chỉ để cô chơi bắn bi lại muốn giết cô ư?
Hồi lâu sau Cảnh Y Nhân mới cảm thấy như có tiếng sấm giữa trời quang, lúc này cô mới phản ứng lại được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Cuộc đời cô, chỉ bằng mấy câu nói như vậy đã hoàn toàn sụp đổ, đi tới hồi kết. Hoàng đế cữu cữu thật sự muốn giết cô! Đôi môi nhỏ xinh của Cảnh Y Nhân khẽ hé mở, nhưng không phát ra âm thanh nào, chỉ có nước mắt rơi xuống.
Một giây sau, cô như phát điên gào lên với Dung công công: “Đây không phải là sự thật! Hoàng đế cữu cữu không thể đối xử với ta như vậy được! Ta muốn đi hỏi cữu cữu, nhất định là do các ngươi làm giả! Tất cả đều là giả!”
Cảnh Y Nhân hoảng loạn bò dậy khỏi mặt đất nhưng chân giẫm phải gấu váy, ngã về phía trước, làm tuyết dính đầy lên mặt.
Cô tiếp tục bò dậy, chạy ra ngoài. Không ai ngăn cô lại. Dung công công và những người vừa tới đểu hơi cúi đầu, tránh sang bên cạnh, như thể đang mặc niệm cho cô, để cô tự ý chạy ra ngoài.
Cô vừa lao ra khỏi đình viện, bước tới cửa phủ thì đâm sầm vào lồng ngực của một người cao lớn, cường tráng.
Hơi thở và mùi hương quen thuộc vờn quanh chóp mũi cô.
Cảnh Y Nhân chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn hoàng đế cữu cữu vô cùng cưng chiều mình, một người giống như cha ruột, đang được quần thần vây quanh cùng đi vào sân phủ đệ của cô.
Bàn tay cô nhỏ bé kéo kéo long bào của hắn, chất vấn: “Đều là giả! Những thứ kia đều là giả đúng không ạ?” “…” Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của cữu cữu không có bất cứ sắc thái gì, lạnh như băng.
Hắn trầm mặc, không trả lời.
Càng như vậy, Cảnh Y Nhân lại càng như phát điên mà lắc lắc hắn, từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Đều là giả! Cữu cữu gạt cháu!”
Cảnh Y Nhân nổi tiếng, gào thét…
Đột nhiên, hoàng đế bế cô đang ngồi thụp dưới đất lên. Đám quần thần đằng sau đều cúi đầu quỳ ngoài cửa, không dám theo vào.
Đây là lần đầu tiên hoàng đế cữu cữu dùng cách bể công chúa để bể cô.
Trước đây, hắn đã từng bế cô, nhưng lần nào cũng dùng tư thế bế trẻ con, để cô ngồi trên khuỷu tay hắn, cùng hắn ngắm nhìn toàn bộ giang sơn của nước Lộc Nguyên.
Hoàng đế bế cô vào trong nhà, tất cả mọi người đứng đợi ngoài cửa, bao gồm cả Dung công công và thị đồng bê rượu độc. Cảnh Y Nhân vẫn khóc nức nở chờ câu trả lời của hoàng đế, cô bị người khác vu oan, bị quy kết nhiều tội danh như vậy, lẽ nào hắn không định giúp cô rửa sạch tội danh mà còn muốn giết cô hay sao?
Nhưng từ đầu đến cuối hoàng đế cữu cữu chẳng hé một lời, chỉ đưa cô vào rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống trước bàn trang điểm. Hoàng đế cữu cữu không nói thì cô cũng không lên tiếng, uy lực của người ở ngôi cửu ngũ chí tôn khiến cô không dám hỏi han nhiều, chỉ rụt vai lại, nhỏ giọng nức nở.
Hắn bình tĩnh nhìn cô qua gương, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn rất phức tạp, Cảnh Y Nhân cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Hắn cầm chiếc lược gỗ trên bàn trang điểm lên, dịu dàng, chậm rãi giúp cô chải tóc. Đây là lần đầu tiên hoàng đế cữu cữu chải tóc cho cô, hắn cẩn thận chải từng đường trên mái tóc mềm mại của cô.
Nước mắt cô rơi xuống, hắn rút khăn ra lau giúp cô, nhưng vẫn không nói một lời nào. Chải tóc xong, hắn còn giúp cô vẽ mày, thoa má, chấm môi…