Chỗ xếp hàng Cảnh Y Nhân đang đứng rất đông người, khó tránh khỏi sẽ đụng phải người khác. Có người vốn đang định nổi nóng, quay đầu lại thấy đằng sau là một cô gái xinh đẹp liền chủ động xin lỗi. Cảnh Y Nhân hờ hững nói không sao rồi tiếp tục tìm một hàng ít người đứng vào.
Chỉ một lát phía sau cô đã có không ít người, hàng người xếp hàng dài sắp đến vách tường rồi. Cảnh Y Nhận thấy may mắn vì lúc trước cô xếp hàng sớm, chỉ còn ba người nữa là đến lượt cô rồi. Ngay lúc ấy, có một người đàn ông miệng nhọn như mõm chuột, tai như tai khỉ, vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch, đứng cách Cảnh Y Nhân khoảng một mét, một tay cầm đơn thuốc, một tay đút túi quần, đứng rung chân nhìn về phía Cảnh Y Nhân.
“…” Cảnh Y Nhân không hiểu gì, chỉ nhìn lại người đàn ông kia một lần sau đó thu tầm mắt về, tiếp tục xếp hàng.
Một người phía trước rời đi, còn lại hai người nữa.
Người đàn ông kia lại liếc mắt nhìn về phía trước Cảnh Y Nhân, nơi có hai người đàn ông cao to đang xếp hàng, trông có vẻ còn do dự.
Mãi tới khi phía trước lại bớt đi một người, người đàn ông dáng vẻ lôi thôi kia đột nhiên xông đến chen vào giữa Cảnh Y Nhân và người đang đứng trước cô. “…” Cảnh Y Nhân kinh ngạc, giật mình lùi lại một bước, giẫm phải chân người đứng sau.
Người phụ nữ đứng sau kêu to một tiếng, Cảnh Y Nhân quay đầu lại nhanh chóng nói xin lỗi. Sau đó cô thu tầm mắt lại, nhìn về phía người đàn ông đột nhiên chen vào. Lúc này cô mới phản ứng được, người này cố tình chen ngang. Thấy cô nhỏ bé dễ ức hiếp, hồi nãy có hai người đàn ông cao to nên mới không dám chen ngang chứ gì?
Cảnh Y Nhân nổi giận, dùng hai ngón tay túm lấy quần áo ông ta kéo lại. Cô gằn giọng chỉ trích: “Này! Ông không có văn hóa, không biết xếp hàng sao?” Người đàn ông kia chẳng sợ Cảnh Y Nhân, quay đầu lại nhìn cô rồi mặt dày đáp lời.
“Ông đây không có văn hóa đấy, cô làm gì được nào?”
Làm sao? Không có văn hóa thì làm sao?
Cảnh Y Nhân ba máu sáu cơn nổi lên, đập mạnh vào đầu người đàn ông kia rồi dùng sức kéo ra sau, giơ chân đạp một phát vào hôm sau đầu gối ông ta. Người đàn ông khuỵu chân quỳ rạp xuống đất, Cảnh Y Nhân lại đạp thêm hai phát nữa.
Mọi người xung quanh liền túm tụm vào xem đánh nhau.
Người đàn ông kia quỳ trên mặt đất, ôm chân Cảnh Y Nhân đề phòng cô lại đá tiếp, ông ta trừng mắt gào ầm lên. “Sao cô đánh tôi? Cẩn thận tôi báo cảnh sát đó! Nếu tôi bị thương thì cô phải bồi thường tiền thuốc men cho tôi!”
“Bà đây có bệnh nên đánh ông đấy, làm sao? Không bệnh thì bà tới đây làm gì?” Vừa la hét Cảnh Y Nhân vừa bồi thêm vài cú đá. Người đàn ông kia sống chết ôm chặt lấy chân cô nên không đánh trả được. Cũng may hôm nay Cảnh Y Nhân mặc quần, nếu cô mặc váy mà bị người đàn ông này ôm chân thì buồn nôn chết mất. Đám người vây xung quanh che miệng cười, đúng là một lý do đánh người rất hay.
Lục Minh đi mua chai nước khoáng về tới cách đó không xa đã nhìn thấy tình cảnh như vậy, con người anh co rút lại, không chút do dự ném chai nước khoáng trong tay vào đầu người đàn ông kia. “Bốp” một cái, người đàn ông bị chai nước khoáng đập vào đầu mà ngẩn người, cho đến khi chai nước rơi xuống đất, ông ta mới buông lỏng tay ra.
Lục Minh chỉ bằng hai, ba bước chân đã chạy đến nơi, bảo vệ Cảnh Y Nhân ở phía sau, rồi anh quát lên với người đàn ông quỳ trên mặt đất: “Muốn chết à?”
Thấy Lục Minh đến, Cảnh Y Nhân vừa rồi còn đang nóng nảy lập tức biến thành con chim non núp sau người Lục Minh mà tố cáo: “Cậu! Cái tên hư hỏng này bắt nạt em, đã chen ngang hàng rồi lại còn đánh em nữa.” “…” Người đàn ông kia khóc không ra nước mắt, rõ ràng ông ta mới là người bị đánh mà.
Người đàn ông lồm cồm bò dậy cầu xin: “Chị ơi, chị tâm tính thiện lương, tha cho em đi! Rõ ràng là chị đánh em, ngay cả đầu ngón tay chị em còn chưa đụng tới, em chỉ vội xếp hàng thôi mà.”