Lục Minh ở trong xe, nhìn qua gương chiếu hậu ngoài cửa sổ có chút thất thần. Anh xuống xe, đi về phía Cảnh Y Nhân.
Đến gần anh mới nhìn được trên bàn cô có gì, cạnh tay còn có một cái bút máy và bút bi, chắc là cô không quen dùng nên mới chọn bút lông. Cảnh Y Nhân nghe thấy tiếng ma sát của bước chân, theo phản xạ ngước mắt lên liền thấy người tới là Lục Minh, cô nở nụ cười với anh: “Cậu, cậu đã về rồi!”
“Đang làm gì đấy?” Lục Minh hỏi bằng giọng điệu dịu dàng, đi tới phía trước cô rồi dừng lại. “…” Cảnh Y Nhân vội buông bút xuống, vòng hai tay che bản kiểm điểm trước mặt. Cánh tay cô không dám tì lên giấy, sợ dính mực nước vào, mắt mở to đề phòng nhìn Lục Minh. “Không có gì, viết thư chơi thôi.”
Cô nào dám kể chuyện bị giáo sư phạt cho Lục Minh, mặt mũi cô sẽ bị quăng ra ngoài vũ trụ mất.
Lục Minh cười nhẹ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
“Ngày mai có phải đi học không?” “Có một tiết thôi ạ, mai phải kiểm tra sức khỏe.” Nghe đến kiểm tra sức khỏe, Lục Minh vô thức nhíu mày. Nghĩ đến việc kiểm tra sức khỏe có thể bắt cô cởi áo, cởi quần…
| Ngày mai tôi đưa em đi. Đừng viết nữa, vào ăn cơm đi.” Nói xong Lục Minh quay người.
“…” Cảnh Y Nhân như nghĩ đến điều gì, liền duỗi tay nhỏ ra kéo góc áo Lục Minh.
Bước chân anh dừng lại, theo bản năng quay đầu: “Sao thế?”
“Cậu à, em có chuyện muốn nói với cậu, nhưng mà…” Cảnh Y Nhân muốn nói lại thôi, rồi buông tay xuống.
Lục Minh cầm lấy tay nhỏ của cô: “Có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi.”
Thấy cô không nói, Lục Minh nghĩ chuyện có thể khiến cảnh Y Nhân khó mở miệng, chỉ e là chuyện liên quan đến mặt mũi cô, theo bản năng hỏi: “Cần tiền à?”
“…” Cảnh Y Nhân lắc đầu.
“Muốn làm chuyện gì?” “…” Cảnh Y Nhân tiếp tục lắc đầu.
Đấu tranh trong lòng một hồi mới mở miệng nói: “Em sợ nói ra cậu sẽ không tin, nhưng em nói thật đấy.”
Vốn là Cảnh Y Nhân muốn nói từ hôm qua, nhưng trong lòng cô vẫn e dè, sợ Lục Minh không tin tưởng cô nên mới không mở miệng.
Đôi mắt dịu dàng của Lục Minh bình tĩnh nhìn cô vài giây, kéo chiếc ghế phía sau cô ra rồi ngồi xuống, ôm cái eo nhỏ xinh của cô, kéo cô ngồi trên đùi anh. Một tay Lục Minh ôm cô nhẹ nhàng ghì chặt cái eo nhỏ nhắn, một tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào anh.
“Bất kể em nói gì, tôi đều tin cả.” Anh đã tin cô từ thế giới khác đến, vậy còn điều gì khiến anh không tin nổi nữa? Giọng nói Lục Minh êm dịu, lại làm cho lồng ngực Cảnh Y Nhân chợt kinh sợ.
Thực ra Lục Minh cũng căng thẳng như cô, anh cho rằng cô muốn tiết lộ thân phận thật của mình với anh.
Kết quả cô chu cái miệng nhỏ lên, nói lời thật lòng.
“Cậu, Tiết Phương Hoa không bị bệnh đầu, trừ việc cô ta không có tử cung là thật, còn lại chẳng có bệnh gì hết.”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Minh bỗng ngưng trệ lại, trong đầu nghĩ đến những lời hồi chiều Phó Minh Tuấn nói với anh. Bàn tay nắm cằm Cảnh Y Nhân vô thức bóp chặt, tiến một bước xác thực: “Em chắc chắn chứ?” Cảnh Y Nhân cố hết sức gật đầu một cái: “Em đảm bảo, em đã xem mạch của cô ta rồi, cô ta chẳng có bệnh gì cả.”
“…” Lục Minh trầm mặc hồi lâu.
Cảnh Y Nhân không biết anh đang suy nghĩ gì, ngồi trong lồng ngực anh không nhúc nhích.
Được một lát, Lục Minh làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ôm cô đứng lên quay vào trong nhà. “…” Cảnh Y Nhân có vẻ hơi thất vọng, cậu cứ thể bỏ qua à? Ăn cơm tối xong, lúc Cảnh Y Nhân lên tầng, vừa đi lên cầu thang vừa kể cho Lục Minh chuyện hôm nay nhìn thấy La Mỹ Mỹ bị đánh. “…” Lục Minh ngẩn ra, anh cho rằng sau khi cô biết sẽ khó chịu, không ngờ ngược lại còn vô cùng thích thú.