Có rất nhiều loại hoa quả cảnh Y Nhân chưa từng được ăn trước đây, thế nên cô rất tò mò muốn ăn thử.
Ví dụ như thanh long, bơ, xoài, những loại quả này trước đây ở trong cung đều không có. Lục Minh và Cảnh Y Nhân xách đồ bằng một tay, bàn tay to lớn còn lại của Lục Minh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đi dạo bên trong trung tâm thương mại.
Gái xinh, trai đẹp đương nhiên trở thành một cảnh tượng đẹp mắt khiến những người qua đường lũ lượt quay đầu lại, nhìn bằng ánh mắt hâm mộ. Ngay khi cảnh Y Nhân cắn môi dưới, nhoẻn miệng cười hạnh phúc, thì đột nhiên có nghe có tiếng ai gọi cổ.
“Cảnh Y Nhân.”
“…” Hai người theo bản năng đồng thời dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía tiếng nói phát ra, họ liền thấy cảnh Triệt mặc một bộ âu phục màu trắng, đi giày da, dáng người cao gầy, tóc húi cua đang đi từ một cửa hàng trang sức ra.
“Sao trùng hợp vậy? Hai người cũng đi mua sắm ở đây sao?” Cảnh Triệt đi tới đứng trước mặt bọn họ.
“…” Cảnh Y Nhân hốt hoảng nhìn Cảnh Triệt ở trước mặt, mất vài giây mới nhớ ra, hóa ra đây là anh cả của chủ nhân thân thể Cảnh Y Nhân.
Chỉ là, từ lần ăn cơm trước tới giờ cũng khá lâu rồi, chẳng trách cô bảo sao cứ thấy rất quen mắt. Cô như tỉnh ra, theo bản năng gật đầu một cái: “Mua ít đồ rồi chuẩn bị về nhà thôi.” Cảnh Triệt hơi lúng túng mỉm cười. “Anh và bạn gái đang mua đồ ở đây, lúc ra khỏi cửa chắc đã để quên ví ở nhà rồi…” Lời tiếp theo, Cảnh Triệt cũng không tiện nói tiếp, người bình thường đương nhiên sẽ hiểu ý của anh ta là gì. Nhưng Cảnh Y Nhân chỉ mờ mịt nhìn anh ta rồi “Ừm!” một tiếng.
“…” Ừm? Chỉ ừm thôi à?
Khóe miệng Cảnh Triệt giật giật, lại càng lúng túng hơn. Lục Minh đứng bên cạnh đương nhiên hiểu ý của Cảnh Triệt, anh bình thản liếc mắt nhìn Cảnh Triệt rồi chuyển tầm mắt qua khuôn mặt ngây thơ, hồn nhiên của Cảnh Y Nhân. Thấy cô giả vờ không hiểu gì, vẻ mờ mịt của cô làm anh buồn cười. “..” Cảnh Triệt không biết Cảnh Y Nhân thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, trông cô có vẻ ngốc nghếch thật.
Anh ta lúng túng cúi đầu, nhắm mắt nói: “Y Nhân, em giúp anh ứng trước một ít, lần sau anh sẽ trả em. Bạn gái anh còn đang chọn đồ trang sức ở trong kia, cũng không thể vứt mặt mũi anh cả đi, nhỉ?”
“…” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân mới tỏ vẻ đã hiểu, rồi quay sang nhìn Lục Minh.
Lục Minh hơi gật đầu, coi như là đồng ý.
Chút chuyện nhỏ này, nếu là bạn bè bình thường anh cũng sẽ giúp đỡ, huống chi đây là anh cả của Cảnh Y Nhân, tuy không phải là anh cả thật sự của cô, nhưng trên danh nghĩa thì không sai.
Thấy Lục Minh gật đầu, Cảnh Triệt mừng rỡ không ngậm miệng lại được, lập tức dẫn bọn họ vào trong cửa hàng trang sức. “Lục tổng, cảm ơn anh!” Lục Minh nắm tay Cảnh Y Nhân, không hề phản đối mà bước vào trong. Lục Minh vốn muốn đi thẳng tới quầy để thanh toán hóa đơn, ai ngờ Cảnh Triệt lại đến bên cạnh cô bạn gái đang chọn trang sức, vừa mở miệng đã ra vẻ thổ hào.
“Em yêu à, em cứ chọn thoải mái đi! Em xem, anh không lừa em mà. Anh đã nói em rể của anh là Lục Minh, cậu ấy biết chúng ta ở đây chọn trang sức nên tới tặng chúng ta quà ra mắt đó.”
Nghe vậy, Lục Minh nhướn mày, động tác rút thẻ ra khựng lại, hóa ra là còn chưa chọn xong. Lục Minh lại cất thẻ vào. Nếu đã đồng ý giúp người khác thanh toán thì anh sẽ không tiếc chút tiền mọn này, nên anh dẫn Cảnh Y Nhân tới ghế sa lông bên cạnh quầy tiếp đón ngồi xuống chờ bọn họ chọn xong.
“…” Người phụ nữ sau khi nghe Cảnh Triệt nói vậy, lập tức hưng phần quay đầu lại nhìn về phía Lục Minh.
Trong mắt cô ta ngoại trừ sự kinh ngạc sung sướng còn lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Sau đó miệng cô ta cong lên nở một nụ cười, bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn nắm lại, đấm nhẹ lên ngực Cảnh Triệt.