*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giống như tiểu Tấn vương gia năm đó vậy, cũng là người bị mù đường. Sau này khi cậu ta được phong đất, cô có gặp lại cậu ta một lần, về sau thì không còn gặp nhau nữa. “Buồn cười như vậy sao?” Lục Minh có vẻ hơi chán nản. Cảnh Y Nhân lắc đầu: “Em chỉ thấy, vị vương gia này nhất định là bị mù đường, thế nên mới sợ người khác cũng bị lạc đường theo.”
Sau khi tới khách sạn năm sao, Lục Minh cất hết hành lý rồi mới rút điện thoại di động ra, bật máy lên.
Anh vừa mở máy liền thấy vô số tin nhắn nhắc nhở, hầu hết đều là mẹ anh – bà Ngô Tú Quyên gọi đến, còn2có một cuộc gọi từ cha.
Lục Minh gọi điện thoại cho cha mình. Điện thoại rất nhanh đã được kết nối. Giọng nói của tổng thống mang theo vẻ uy nghiêm: “Chuyện ồn ào kia là sao?” “Chỉ là hiểu nhầm thôi ạ! Cô ấy bị người ta chụp nhầm lúc tụ tập với bạn học!” Lục Minh trả lời rất đơn giản.
Chỉ cần anh tin tưởng Cảnh Y Nhân thôi, cách nhìn của người khác về cô thể nào anh không quan tâm. Có điều, anh không muốn gia đình mình xảy ra những mâu thuẫn không cần thiết nên anh lựa chọn nói dối. “Ừ! Cha cũng tin đứa bé Y Nhân kia sẽ không làm những chuyện như vậy!” Lục Minh và tổng thống hàn5huyên mấy câu đơn giản rồi anh đột nhiên mở miệng hỏi. “Cha! Cha có biết một người tên là Nhạc Phong không?” “…”Ở đầu bên kia, tổng thống im lặng vài giây rồi sau đó khẽ thở dài.
“Biết!”
“…” Lục Minh chờ cha mình nói tiếp, nhưng cuối cùng ông lại chỉ nói một câu:
“Chờ khi nào con đến thì nói sau.”
“…” Lục Minh giải thích: “Hiện giờ con đang ở nước ngoài.”
“Vậy chờ khi nào con về thì nói.”
“Vâng!”
Lục Minh bình thản cúp điện thoại. Vừa ngắt máy, điện thoại di động của anh lại rung lên báo có một tin nhắn mới. “Lục tổng! Mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi. Nhạc Phong đã bị trường học đuổi việc. Bối cảnh và thân phận cụ6thể còn đang điều tra thêm.”
Lục Minh nhớ lại tối hôm qua, Nhạc Phong hẹn anh lên mái nhà, hai người đã đánh nhau một trận ác liệt.
Bao nhiêu năm không động tay chân, lúc giao thủ với Nhạc Phong, anh thấy hơi vất vả.
Hai người đánh nhau tới lúc thở hồng hộc cũng không phân thắng bại.
Anh không biết gì về Nhạc Phong, nhưng lại bội phục anh ta là một người dám làm dám chịu.
Mặc dù anh không biết gia đình anh ta có mối thù hằn gì với gia đình mình mà lại khiêu khích trắng trợn như vậy…
Chỉ sợ rằng bối cảnh sau lưng anh ta cũng không vừa đâu. Cảnh Y Nhân thoải mái lăn lộn trên chiếc giường gỗ rộng lớn. Đây5thật sự là một nơi rất giống với quê hương cô, khiến cho cô có cảm giác được trở về nhà. Ngoại trừ nhà vệ sinh xây theo phong cách hiện đại, còn lại hầu hết đều theo phong cách cổ đại. Bàn, ghế, cách bài trí trong phòng khách, giống y như phòng tiếp khách của gia đình giàu có ngày xưa, còn có cả bàn thờ thần nữa.
Bàn bát tiên, hai bên là ghế gỗ được chạm trổ, rồi cả thảm trải sàn đỏ rực với những hình thêu.
Những món đồ sứ trang trí với họa tiết hoa mai.
Cả những người phục vụ phòng cũng ăn mặc giống như các nha hoàn ngày xưa. Vừa vào trong, Cảnh Y Nhân đã hưng phấn vô cùng, hoàn3toàn không nghe thấy Lục Minh nói gì qua điện thoại. Sau đó, anh dẫn cô xuống tầng một của khách sạn ăn cơm. Khách sạn tuy được bài trí theo phong cách cổ điển nhưng vẫn cực kì xa hoa.
Những chiếc ghế dựa này phần lớn đều được làm từ gỗ trắc đỏ.