*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân lại hỏi: “Cậu! Hoàng đế của nước Lộc Nguyên cũng chết rồi à?” Nói xong, Cảnh Y Nhân cảm thấy mình nói sai rồi.
Đã ba ngàn năm trôi qua, không chết chẳng lẽ thành yêu quái hay sao? Cô bổ sung: “Ý em là người chết khi nào?”
“Em nói hoàng đế của triều đại nào?”
May là lúc trước Lục Minh đã nhờ Phó Minh Tuấn điều tra tư liệu, nếu không thật sự là anh không biết gì cả, cái gì cũng không trả lời được.
“Chính là con trai của hoàng đế Lục Trăn, Lục Minh! Vị hoàng đế giống tên của cậu!” “…” Lục Minh mới biết được Cảnh Y Nhân là công chúa của triều đại kia, nhưng trên sổ sách không có ghi chép về cô. “352tuổi đã chết rồi! Sử sách nói là quân địch tấn công vào, hắn tự vẫn chết, cụ thể thể nào thì không rõ!”
“…” 35 tuổi? Cùng năm cô chết, quân địch đánh tới rồi sao? Cảnh Y Nhân càng nghĩ càng mờ mịt.
Theo cô biết mấy năm trước chỉ có thảo khẩu” nhiễu loạn vùng biên cương, chứ không có dấu hiệu nào cho thấy nước thù địch muốn tuyên chiến cả.
(*) Thảo khấu: Cướp ở nơi rừng núi. Hơn nữa chẳng phải hồi nãy đã nói, tiểu Tấn vương gia chết năm 21 tuổi khi nước thù địch đánh chiếm hay sao?
Cũng chính là ba năm sau khi cô và hoàng đế chết, quân địch mới xâm lăng, tại sao thời gian này trước sau không giống nhau? Lục Minh thấy cảnh Y Nhân5trầm mặc không nói, anh cho rằng cô đang nhớ lại quá khứ. Theo bản năng anh hỏi: “Vị hoàng đế kia chính là cha em à?”
Anh bổ sung thêm: “Trong sử sách không có bất kỳ ghi chép về người nào tên là Y Nhân công chúa cả!”
“…” Cảnh Y Nhân mím môi trầm mặc một lát. “Em không phải con gái ruột của hoàng đế, em là công chúa sắc phong được đưa từ ngoài cung vào!” “…” Nghe Cảnh Y Nhân nói, con ngươi Lục Minh đột nhiên co rút lại, anh kinh ngạc nhìn cô.
Trong đầu anh, hình ảnh những giấc mơ lại hiện ra.
Hoàng để ôm công chúa đã chết trong bộ áo cưới đỏ thẫm từ trong phòng đi ra, hoa tuyết bay lượn đầy trời… Cảnh Y Nhân nói6tiếp: “Em bị phán tội chết, nên khi chết rồi không được lưu lại trong sử sách! Sử quan cũng không thể ghi chép về em trong sử sách được!” Nói xong, Cảnh Y Nhân cười nhạo một tiếng.
“Hoàng để không phải là cha em, mà là cữu cữu của em!”
Vô số hình ảnh trong đầu Lục Minh liên tiếp hiện lên. “Hoàng cữu cữu, người đã trở về, cháu nhớ người sắp chết rồi!”
“Hoàng cữu cữu! Cứu mạng, máu cứu cháu!”
“Hoàng cữu cữu! Ăn ngon không? Cháu trộm được từ Ngự thiện phòng đấy!”
Nhớ tới những hình ảnh đó, vẻ mặt Lục Minh lập tức trở nên kiên nghị, nghiêm túc, nét mặt lộ ra một tia không dám tin, nhưng anh lại muốn xác nhận lại câu trả lời trong lòng. Anh thận trọng5hỏi: “Y Nhân! Em có thể kể cho anh nghe kiếp trước em chết như thế nào không?”
Anh biết đây là nỗi đau của Cảnh Y Nhân, nhưng giờ phút này anh không thể bận tâm đến việc cô có đau khổ thương tâm hay không nữa, anh nhất định phải biết được chân tướng. Phải đem ý nghĩ mơ hồ trong lòng anh nổi lên mặt nước, điều này quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Lúc này mà bảo anh đừng truy cứu nữa thì anh không làm được. Vừa nhắc tới điều này, hốc mắt Cảnh Y Nhân liền ửng đỏ.
Truyện đang hot
Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất