*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3au lưng cô ta còn có hai nữ sinh đi theo, cùng với năm tên côn đồ phía sau.
Ba con ranh con này lại đến, còn gọi theo một đám lưu manh nữa.
“Cảnh Y Nhân! Tao biết mày có võ, tạo không đánh lại mày. Hôm nay, tạo không làm được thì trong mười tên này, chỉ cần một tên là đánh được mày. Bây giờ chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tạo sẽ tha thứ cho mày, bằng không hôm nay tao sẽ đánh mày đến mẹ mày cũng nhận không ra luôn!” “…” Cảnh Y Nhân cười khinh bỉ một tiếng. Dập đầu xin lỗi à? E là đến khi cô ta chết cũng không có mùa xuân ấy đâu. Cảnh Y Nhân nhìn đám đàn ông vây quanh cô một lượt. Mặc dù cô có võ, nhưng một người phụ2nữ lấy một chọi mười, hơn nữa trên tay đối phương đều có vũ khí, chỉ sợ là hai tay khó mà địch nổi đám đông.
Bả vai Cảnh Y Nhân chuyển động, chiếc túi trên vai rơi xuống mặt cỏ. Bàn tay nhỏ nắm thành quyền nâng cánh tay lên, tự thể chuẩn bị sẵn sàng động thủ.
“Đừng c* nói nhảm nhiều như vậy, muốn lên từng người một hay là tất cả cùng lên?” Lời nói khiêu khích của Cảnh Y Nhân khiến cho cơn tức giận của Lỵ Lỵ dâng lên.
“Cảnh Y Nhân, mày đừng C** tinh tướng, tao thấy mày chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tất cả lên hết cho tao!” Lỵ Lỵ vung tay lên, mười tên đàn ông cao to cùng nhau xông đến, vây tròn xung quanh cảnh Y Nhân. Bọn chúng vung gậy bóng chày5thép lên, “chào hỏi” Cảnh Y Nhân. Tình cảnh này giống như thiên la địa võng, Cảnh Y Nhân là con chim bị vây nhất, cả đám người cùng xông đến khiến cô không có chỗ để trốn. Cảnh Y Nhân vốn dự định đánh không lại thì sẽ dùng khinh công chạy trốn, nhưng khinh công này cũng cần phải mượn sức một chút thì mới di chuyển được. Nơi này là một bãi đất trống giữa cánh rừng, không có bất kỳ chỗ nào mượn lực được. Nếu cô bay vọt lên phía trên thì sau đó sẽ lại rơi xuống. Toàn bộ bên trong phạm vi 360 độ đều bị vây quanh, cô căn bản không có chỗ trống để chạy thoát. Người khác đánh tới, Cảnh Y Nhân chỉ có thể đón đỡ, sau đó ra chiêu tấn công. Cây gậy bóng6chày của ai đó hạ xuống, đập vào cánh tay cô một cách vô tình. Cảnh Y Nhân kêu lên một tiếng rồi tung chưởng, bàn tay chém vào động mạch dưới cổ của người đàn ông một cách tàn nhẫn khiến đầu hắn tê rần, nhất thời ngã xuống.
Cảnh Y Nhân công kích đánh ngã một tên, còn chưa kịp đánh tiếp, gậy thép của một tên khác lại đánh vào khuỷu chân cố.
Đúng là hai tay khó mà địch nổi đám đông mà!
Cảnh Y Nhân mới ra tay đánh ba tên, liền bị gậy của một tên khác tàn nhẫn vô tình quật vào đùi. Cô đau đến mức phải kêu “A” một tiếng, đầu gối khó khăn khuỵu xuống quỳ một chân trên đất. Cô đau đến toát cả mồ hôi trên trán. Khóe miệng của Lỵ Lỵ cong lên, hai tay khoanh5trước ngực xem kịch vui. “Cảnh Y Nhân, chỉ cần mày chịu nhượng bộ, tao sẽ tha cho mày!” Mồ hôi trên trán Cảnh Y Nhân nhỏ xuống, ánh mắt sắc bén của cô nhìn lướt qua Lỵ Lỵ một cách lạnh lùng và khinh thường.
Cô cắn răng bắt ép bản thân phải đứng lên.
Cơ thể vừa mới đứng vững, sau lưng cô lại hứng chịu một đòn mạnh mẽ. Cảnh Y Nhân chỉ cảm thấy cổ họng “phụt” một cái, phun ra một búng máu tanh. Đúng lúc đó, đột nhiên có một tiếng quát truyền đến: “Các người đang làm gì vậy?”