*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm như vậy vẫn giữ được nhiều dinh dưỡng mà lại dễ dàng hấp thụ. Thư ký Lưu Hiểu Đông đứng trong góc phòng, tận lực thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, nghe thấy lời nói của Lục tổng, khóe miệng cô ta khẽ run rẩy.
Công việc không quan trọng? Không quan trọng, không cần sốt ruột thì tại sao mới sáng sớm ra cô đã phải mang tới tận đây để chờ anh ký tên, xét duyệt chứ?
Cô phải chờ tới tận bây giờ mà ông chủ vẫn chưa hoàn thành, còn hầu hạ vợ ăn sáng nữa chứ. Lưu Hiểu Đông khóc không ra nước mắt. Ông chủ ơi, bao nhiêu cổ đông trong phòng họp ở công ty đang chờ cô mang tài liệu về đấy. Hợp đồng tiền triệu mà lại ném ra sau đầu như thế,2anh có còn là người hay không hả? Lục Minh đút cho Cảnh Y Nhân uống hết canh xong, chỉ một lát sau, quản gia Ngô đã xách theo một túi hoa quả nhập khẩu tươi mới to đùng và ôm máy ép bước vào. Sau khi ép một ly nước trái cây, Lục Minh nhìn cảnh Y Nhân uống hết rồi mới yên tâm tiếp tục làm việc.
Đúng lúc ấy, một nữ bác sĩ bước vào giúp Cảnh Y Nhân bôi thuốc. Lục Minh đuổi quản gia Ngô đi rồi tự mình bôi thuốc mỡ cho Cảnh Y Nhân.
Lưu Hiểu Đông đứng trong góc gấp đến độ muốn giơ chân lên. Ông chủ làm thế này là định cướp miếng ăn của người khác sao? Vợ anh có bác sĩ rồi cơ mà!
Lục Minh bôi thuốc mỡ lên tất cả các vết5thương trên người Y Nhân. Nữ bác sĩ đứng cạnh nhìn thấy còn khen Lục Minh bôi thuốc còn chuyên nghiệp hơn cả bác sĩ nữa.
Mãi đến khi bôi thuốc xong, Cảnh Y Nhân nằm xuống nghỉ ngơi, Lục Minh mới trở lại số pha và tiếp tục làm việc.
Lưu Hiểu Đông đợi đến tận 2 giờ chiều, cơm nước chưa được ăn, lại phải khốn khổ ôm tài liệu chạy về công ty. Vì Cảnh Y Nhân bị tổn thương đến nội tạng nên cô phải nằm viện quan sát vài ngày.
Chiều đến, nhà họ Cảnh mới hay tin Cảnh Y Nhân nằm viện, thể là ai cũng mua một đống thứ chạy đến, đặc biệt là cảnh Đức Chính. Từ khi phát hiện ra đứa con gái này của mình là bảo bối, thái độ của ông ta với cô đúng6là thay đổi một trăm tám mươi độ. Thậm chí ông ta thuê hẳn một người chuyên trông nom chăm sóc cho Cảnh Y Nhân nữa. Lúc tới đây, ông ta còn mang theo một đống thực phẩm dinh dưỡng.
Cảnh Đức Chính ngồi bên giường Cảnh Y Nhân, cầm lấy tay cô ân cần thăm hỏi: “Y Nhân à, con thấy chỗ nào không thoải mái thì cứ nói cho cha biết nhé, cha sẽ mời bác sĩ giỏi nhất đến khám cho con ngay.” “…” Cảnh Y Nhân buồn nôn rút tay về, cô chỉ bị bầm tím thôi, có cần khoa trương đến thế không? Ông ta nói cứ như là cô sắp chết đến nơi vậy.
Cảnh Triệt, Cảnh Hi cùng Thu Bách Hợp đều đến đây.
Thu Bách Hợp còn xách theo cả canh hạt sen mà bà tự tay nấu5đến nữa. Cảnh Hi thì mang album mới nhất có chữ ký của cậu ta cho Cảnh Y Nhân.
“Về sau ai mà dám bắt nạt chị thì cứ mang ảnh chụp của em trai chị ra, đảm bảo bọn chúng sẽ biến thành chó Nhật mà liếm ảnh ngay.”
“…” Cảnh Y Nhân hết chỗ nói, lườm Cảnh Hi một cái, không chút khách khí mà châm chọc.
“Nếu đây là di ảnh thì có lẽ sẽ dọa được người khác đấy!
Rất nhiều người chen nhau trong phòng bệnh, Lục Minh không muốn để nhiều người quấy rầy Cảnh Y Nhân nghỉ ngơi, nên chỉ đợi nửa giờ, anh đã bắt đầu đuổi khách đi. Cảnh Đức Chính cũng không thể mặt dày mày dạn ở lại đây, đành phải dẫn vợ con đi về, chỉ còn Cảnh Triệt vẫn lưỡng lự không chịu đi,3ngay cả khi mấy người nhà Cảnh Đức Chính đã về hết rồi.