*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6ô ta không tin không có người đàn ông nào không vụng trộm sau lưng vợ. Bằng khuôn mặt và vóc dáng hoàn hảo của cô ta, cho dù có kém, lẽ nào lại kém hơn Cảnh Y Nhân là người đã sinh con sao? Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới. Hôm nay cô ta đã sớm nhận ra, tuy Lục Minh ở trước mặt người khác thì ra vẻ tình cảm với Cảnh Y Nhân, nhưng càng là những người đàn ông như thế thì càng sẽ ăn vụng bên ngoài. Chính vì trong lòng thấy hổ thẹn với vợ nên mới đối xử tốt với vợ như thế.
Nghĩ vậy, Giang Đóa Đóa lại càng tự tin hơn, cô ta cười cười mở miệng: “Ôi! Hôm nay tôi phải đi đường xá xa xôi để tới đây, xem ra đã quá mệt nên chân nhũn2ra, không đứng vững nữa.”
“Lục Minh, cậu đỡ tôi một chút được không?” “…” Lục Minh nhếch môi, cười vì một tiếng. Cô ta nghĩ mình là ai? Nếu không phải xem ở việc cả nhà bọn họ là thân thích của Cảnh Y Nhân trước kia thì anh đã sớm đuổi hết ra khỏi nhà. Cô ta chỉ làm anh thấy buồn nôn.
Bản thân Lục Minh cũng có lúc không thể hiểu nổi. Rõ ràng đều là phụ nữ, khi nhìn thấy những người phụ nữ kiểu này anh lại thấy buồn nôn. Nhưng khi nghĩ tới Cảnh Y Nhân, chỉ trong chớp mắt, trái tim anh lập tức có thể tan thành nước.
Lục Minh đi tới cạnh bàn, nhấc cốc cà phê Giang Đóa Đóa mới đem vào lên, nhét vào tận tay cô ta. Sau đó, đột ngột kéo cửa phòng ra. Mặt không hề có chút cảm8xúc, hờ hững ra lệnh: “Cút ra ngoài!” Lục Minh nói không lớn nhưng tràn đầy lực uy hiếp của người ở vị trí tối cao.
Giang Đóa Đóa hoảng sợ bưng cái cốc, hơi run lên. Cô ta ngạc nhiên nhìn Lục Minh chằm chằm, không dám làm bất cứ hành động nào.
Thế mà Lục Minh lại bảo cô ta cút? Lẽ nào Lục Minh không có chút cảm giác nào sao? “Tôi bảo cô cút ra ngoài!” Lục Minh nổi giận gầm lên, lặp lại một lần nữa.
Lúc này Giang Đóa Đóa mới phản ứng được, cô ta hoảng hốt tới rụt vai lại, cốc cà phê đang bưng trong tay sánh nước ra ngoài. Rồi vội vàng cầm cốc chạy ra ngoài. Mới ra khỏi phòng sách, đi tới đoạn rẽ thì cô ta thấy cảnh Y Nhân đang mặc áo ngủ đứng trên lối đi. Giang Đóa Đóa2sợ tới mức run cả vai.
Cảnh Y Nhân lạnh lùng hỏi: “Chị đang làm cái gì?” Dường như Lục Minh đã nghe thấy tiếng Cảnh Y Nhân nên đi ra khỏi phòng sách. Ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Y Nhân nhìn bộ váy ẩm ướt dính sát vào ngực của Giang Đóa Đóa. Khi Lục Minh đi ra thì tầm mắt chuyển tới trên người Lục Minh, áo sơ mi của anh cũng bị ướt giống như vậy. Đôi lông mày trên khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh Y Nhân nhướng lên, cô cong khóe miệng. Giang Đóa Đóa đang học cô lúc mới quen Lục Minh, định đưa cà phê tới sao? Trong nháy mắt Lục Minh nhìn thấy cảnh Y Nhân vốn có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt như nhìn thấy trò vui của cô lại khiến anh thấy khó chịu trong lòng.
Cô đây2là quá tin tưởng anh hay là căn bản cô sẽ không ghen?
Giang Đóa Đóa ngượng ngùng đáp: “Chị, chị đưa cà phê cho Lục Minh, sợ cậu ấy quá mệt ấy mà.”
“…” Sợ Lục Minh quá mệt?