*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trí nhớ của Lục Minh từ từ trở lại… Anh nhớ tới mình đang ở bữa tiệc, sau đó đi nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh vốn có vài người, sau khi Lục Minh từ một gian đi ra, nhà vệ sinh đã không có một bóng người. Trong nhà vệ sinh cực kỳ im lặng, yên tĩnh đến mức hơi quỷ dị.
Cả nhà vệ sinh chỉ có một mình anh.
Đột nhiên, di động của Lục Minh vang lên. Lục Minh đang định nghe điện thoại thì đột nhiên, một đôi tay bỗng từ sau lưng thò ra, bịt miệng và mũi anh lại. Lục Minh cảm thấy có mùi thuốc kích thích trên tay người đang bịt miệng anh, nên lập tức ngừng thở, thả di2động trong tay xuống, xoay tay ra sau lưng, túm lấy cánh tay đối phương rồi quật mạnh hắn qua vai mình, gã đàn ông xa lạ đứng phía sau lập tức bị vung ra trước người. Xương cột sống của người đàn ông đập mạnh xuống đất, đau đến mức hắn phải liên tục kêu to. Lục Minh tuy rằng vẫn giữ được tỉnh táo, nhưng vừa rồi anh đã hít phải một ít thuốc mê trong tay hắn, lúc này anh thấy đầu choáng, mắt hoa.
Giờ anh muốn rời khỏi nơi này trước, nhanh đến nơi có người, nên cũng không định dạy cho gã đàn ông nằm dưới đất một bài học. Lục Minh cố gắng đẩy cửa nhà vệ sinh ra. Đúng8lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi đến, ông ta trông hơi quen mắt, nhưng Lục Minh khẳng định không biết ông ta.
Đầu Lục Minh có chút mụ mị, anh kéo lấy cánh tay của người đàn ông trung niên mà cầu cứu: “Làm phiền ông đưa tôi đến đại sảnh bữa tiệc.”
Người đàn ông trung niên nhếch khóe miệng lên đầy tà ác: “Vâng, thưa ngài Lục.” Sau đó, Lục Minh cảm thấy bên hông tê rần, mất tất cả tri giác. Lúc này anh tỉnh lại, tự dưng lại thấy mình đang ở trong tủ quần áo. Lục Minh đá văng tủ quần áo rồi đứng dậy. Anh đứng lên, bên hông có quấn một chiếc khăn tắm. Lục Minh6giờ mới chú ý tới trên giường còn có một người phụ nữ đang ngủ. Người phụ nữ này, Lục Minh quen biết, cô ta là Trịnh Bội Bội. Một nỗi căm tức vọt lên trong người Lục Minh. Thì ra Trịnh Bội Bội cố ý mời người đến đánh ngất anh, chỉ bởi vì câu “một lần là nổi tiếng của cô ta? Nhưng Lục Minh đang hôn mê, căn bản là không có cảm giác, loại chuyện này làm sao mà thành công được? Đàn ông không giống với phụ nữ, phụ nữ cho dù có hôn mê hay không hôn mê đều có thể bị làm, còn về đàn ông… “Tiểu Lục Minh” của anh cũng không cứng, làm kiểu gì được? Lục3Minh đoán Trịnh Bội Bội làm chuyện này là để được nổi tiếng. Cho nên Lục Minh ở trong phòng tìm quần áo của mình rồi mặc vào. Sau đó anh tìm di động của mình, lúc này mới nhớ tới di động bị đánh rơi ở nhà vệ sinh. Anh tiếp tục lục tìm bên trong di động của Trịnh Bội Bội, tìm kiếm ảnh bọn họ ngủ với nhau. Kết quả di động của Trịnh Bội Bội lại không có gì cả. Trong phòng lại không có cameras, Lục Minh buồn bực. Lục Minh tức giận đến mức kéo mạnh ga giường, hất văng Trịnh Bội Bội xuống giường. Trịnh Bội Bội ngủ say như chết, bị đá lăn xuống vẫn chưa tỉnh. Không5có quay phim, không có chụp ảnh, Trịnh Bội Bội mê man bất tỉnh, trạng huống như vậy càng làm Lục Minh lo lắng. Chỉ sợ mục đích của những kẻ hại anh không phải chỉ là muốn khiến Trịnh Bội Bội trở nên nổi tiếng.