*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2ô mơ hổi vừa mới vào cung, cô và tiểu Tấn vương gia cùng đi tới vườn đào để trộm đào ăn
Hoàng cung có hàng ngàn cung điện, uy nghiêm, mênh mông, nhưng cũng có nơi để người ta vụng trộm tìm được thú vui
Trong vườn cây rộng lớn, um tùm đồ sộ, từng quả đào tiên cứ lấp ló sau tán lá cây xanh biếc, trắng hồng mê người
Lúc này đang là mùa hạ, thời tiết nóng bức khiến người khác khó chịu, chỉ có ở trong rừng đào này mới thấy râm mát, gió lớn, rất thoải mái
Tiểu Tấn vương gia ôm hai chân Cảnh Y Nhân, nâng cô lên thật cao
Cảnh Y Nhân bò lên thân cây, áo váy bị Tiểu Tấn vương gia ôm chặt, tay áo rũ xuống lộ ra cánh tay nhỏ bé2trắng nõn, vươn lên thật cao, còn thiếu chút xíu nữa là có thể hái được quả đào
“Y Nhân, người hái được chưa?” “Ngươi nâng cao hơn chút nữa đi, còn thiếu một chút xíu nữa thôi.” “Ngươi nặng quá!” “Ta nặng hơn ngươi chắc? Mau cố sức đi, một vương gia như người mà sao chẳng cường tráng gì cả, làm sao mà làm được vương gia được thế?” “…” Làm Vương gia thì có liên quan gì đến chuyện phải cường tráng? Đúng lúc này, không hiểu sao lại có tiếng chó sủa điên cuồng từ đâu vang lên
Cảnh Y Nhân giật mình, hoảng sợ rụt tay lại, mất thăng bằng khiến cả người lung lay
Tiểu Tấn vương gia đang ôm cô cũng loạng choạng
“Y Nhân, người đứng vững tí đi!” “Ngươi ôm chắc đi!” Hai người8cứ loạng choạng, tiểu Tấn vương gia thật sự không thể giữ thăng bằng mà ôm Cảnh Y Nhân nữa, đột ngột ngã ngồi xuống đất.
Làn váy dài của cảnh Y Nhân lập tức phủ lên đầu Tiểu Tấn vương gia vừa ngã ngồi dưới đất
“…” Hình ảnh này thật sự khiến người ta phải xấu hổ
Hai người còn chưa kịp đứng lên, Cảnh Y Nhân đã thấy một con chó sói đen xám xông ra khỏi cánh rừng phía trước và lao về phía hai người họ
Cảnh Y Nhân sợ tới mức trợn tròn cả mắt, cũng không để ý tới việc mình có đang ngồi lên tiểu Tấn vương gia hay không mà lập tức bò lên khỏi mặt đất và co chân chạy, đồng thời hô: “Tiểu Tấn vương gia! Chạy mau! Có chó sói” Cảnh9Y Nhân vừa bò dậy, tầm mắt của tiểu Tấn vương gia không còn thấy ai, lại chỉ thấy con sói to đùng trước mặt
Nhưng cậu ta ngồi ở dưới đất, con sói kia ngược lại không truy đuổi cậu ta mà lại chỉ một mực đuổi theo Cảnh Y Nhân
Tiểu Tấn vương gia xoay người đứng lên, nhìn Cảnh Y Nhân đang bị chó sói đuổi, rồi liều mạng hô: “Y Nhân chạy mau! Nguy hiểm đấy!”
“Chay mau di!”
“Chạy mau đi! Nguy hiểm!” Cảnh Y Nhân vừa chạy vừa quay đầu lại, mắt thấy chó sói lớn sắp đuổi kịp mình, dưới chân cảnh Y Nhân lại bị vấp một cái khiến cô ngã mạnh xuống đất
Cảnh Y Nhân hoảng loạn, theo bản năng lật người lại, chó sói dùng sức nhảy bổ về phía Cảnh Y Nhân
Cảnh2Y Nhân sợ hãi, vô thức giơ hai cánh tay lên bảo vệ đầu mình, nhằm thật chặt mắt lại
Giây sau, hình ảnh trước mặt dần dần trở nên trắng xóa, bên tai Cảnh Y Nhân vẫn còn vang lên tiếng hô của Tiểu Tấn vương gia
“Y Nhân! Chạy mau đi, nguy hiểm.” Cảnh Y Nhân chậm rãi mở mắt ra, nhìn lên trần nhà trắng tinh, trên lưng là cánh tay của Lục Minh vẫn đang vòng qua eo cô
Bên tại là tiếng thở nhẹ đều đều của Lục Minh, bên mũi chỉ có mùi hương quen thuộc đặc trưng của đàn ông
Cảnh Y Nhân hơi xoay người lại, chỉnh lại tư thế ngủ cho thoải mái hơn và rúc vào trong lòng Lục Minh, xem nhẹ giấc mơ vừa rồi.