*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc chín giờ, trung tâm mua sắm mới mở cửa chưa được bao lâu, dòng người ra vào cũng không nhiều lắm, thế nhưng nắng ở trung tâm thành phố quả thực rất to
Nhìn xe bị ánh nắng phản quang xuống mặt đất lát đá cẩm thạch, Cảnh Y Nhân chỉ nhìn thôi cũng đã thấy nóng
Cô đợi trong xe hồi lâu, thế nhưng Nhạc Phong vẫn chưa trở về
Ở phía trước, một cô gái xinh đẹp, ăn mặc mộc mạc xuất hiện trong tầm mắt của Cảnh Y Nhân, cô ấy chầm chậm bước xuống từ trên cầu vượt, vừa đi vừa khóc, lau nước mắt trên mặt, miệng lẩm bẩm điều gì đó, khiến người qua đường liên tục quay đầu lại2nhìn.
Cô gái bước từng bước xuống cầu vượt, đi qua chiếc xe mà Cảnh Y Nhân đang ngồi
Rõ ràng cô gái này đã bước qua trước mặt Cảnh Y Nhân, đi đến đuôi xe, nhưng đột nhiên, cô dừng lại, sau đó quay trở lại, sững sờ nhìn về phía chiếc xe mà Cảnh Y Nhân đang ngồi, hình như có biết chiếc xe này.
Một hồi lâu sau, cô ngước mắt nhìn về phía Cảnh Y Nhân đang ngồi trong xe.
Cảnh Y Nhân cũng mang về mặt ngỡ ngàng mà nhìn cô ấy
Ngay lập tức, nước mắt của cô gái kia lại trút xuống như mưa
“..” Cảnh Y Nhân giật mình, hạ cửa sổ xe xuống rồi tốt bụng hỏi: “Cô có cần tôi9giúp gì không?” Thượng Hảo Hảo vẫn tiếp tục khóc nức nở mà nhìn Cảnh Y Nhân
Hóa ra trong lòng Nhạc Phong thật sự có một cô gái như vậy
Hơn nữa cô ấy còn xinh đẹp và tao nhã đến thế
Thượng Hảo Hảo lập tức cảm thấy ngay cả một sợi tóc của cô ấy mà mình cũng không sánh bằng, thế mà lại mơ tưởng rằng Nhạc Phong thích mình
Nước mắt Thượng Hảo Hảo càng lúc càng không khống chế được
“Quá quá xinh đẹp!” “..” Khóe miệng của Cảnh Y Nhân co giật, cô thật sự đẹp đến mức khiến cho người ta phải khóc à? Thượng Hảo Hảo vươn tay lau khô nước mắt trên mặt.
“Xin hỏi, cô là bạn của Nhạc..
ngài6Nhạc phải không?” Cảnh Y Nhân gật đầu cười
“Cũng xem như là thế, thật ra anh ấy là anh họ của tôi.” Cảnh Y Nhân thấy cô gái trước mặt vừa nhắc đến Nhạc Phong thì mặt lập tức đỏ bừng, thế nên cô mới cố tình làm rõ quan hệ giữa mình và Nhạc Phong, mất công cô ấy hiểu lầm, có khi lại làm lỡ nhân duyên của người ta.
“Anh..
Anh họ?” Thượng Hảo Hảo tỏ ra kinh ngạc, hóa ra cô đã nhận sai người
“Ừm.” Cảnh Y Nhân gật đầu
“…” Nghĩ ngợi một lát, Thượng Hảo Hảo lại hỏi
“Vậy chiếc xe này là của ông chủ của ngài Nhạc sao? Anh ta làm thuê cho ông chủ à?” Hôm qua suýt chút0nữa thì cô đã đâm hỏng xe rồi
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân phì cười
Cô gái này thật thú vị, thể mà lại coi Nhạc Phong như người làm thuê
“Nhạc Phong là ông chủ, anh ấy là ông chủ của Kim Sắc Niên Hoa.” “…”Nghe vậy, vẻ mặt của Thượng Hảo Hảo đột nhiên cứng đờ
Từ đầu tới cuối, Nhạc Phong đều đang trêu đùa cổ, thế mà cô còn tin là thật
Người ta là một ông chủ lớn, sao có thể coi trọng một cô gái bình dân như có chứ, đúng là kẻ ngốc nằm mộng mà
Người ta chỉ chơi đùa với cô thôi, cô lại coi nó là thật
“Bên ngoài nóng quá, chi bằng cô vào trong xe ngồi nhé? Vào trong7nói chuyện mát hơn.” Thấy Thượng Hảo Hảo đứng dưới nắng hồi lâu mà không nói gì, Cảnh Y Nhân thản nhiên hỏi
Thượng Hảo Hảo giật mình hoảng sợ, vội vàng xua xua tay
“Không
Không cần đâu, tôi thấy xe của ngài Nhạc đỗ..
đỗ ở đây nên mới thuận tiện muốn nhắc nhở anh ta là cuối tuần nhất định phải dẫn Nhạc Nhu đến khám bệnh
Tôi..
tôi là bác sĩ của Nhạc Nhu…” Thượng Hảo Hảo căng thẳng lắp ba lắp bắp nói hết câu rồi xoay người chạy mất…