*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hạc Phong say khướt, nằm nhoài lên lan can, ló nửa người ra, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Từ nhỏ đến lớn, anh đều trải qua những ngày như vậy.
Ở nước T, tuy rằng Tết âm lịch hàng năm đều rất náo nhiệt, bên cạnh anh cũng không có người thân, thế nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy cô đơn lạnh lẽo như năm nay, phảng phất như chỉ trong nháy mắt, trời cao đã cướp tất cả mọi thứ của anh vậy.
Người phụ nữ mà anh yêu lại xa vời như một giấc mộng không thể với tới, đứa em gái duy nhất cũng đi theo người đàn ông khác rồi.
Còn người phụ nữ đáng ghét kia thì nói sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc2đời anh, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, cuối cùng cô ấy thật sự đã biến mất không còn một chút tăm hơi nào…
Cũng chẳng hề xuất hiện nữa…
Bốn năm sau, nước T.
11 giờ đêm, trăng sáng treo cao khiến toàn bộ thành phố M phồn hoa như được bao phủ bởi một tấm lụa mỏng, yên tĩnh mà lại tươi đẹp.
Trong một văn phòng nào đó ở tầng năm, trước của một phòng khám tâm lý tư nhân, một bóng đen có vóc người cao to đang khom lưng nửa ngồi nửa quỳ ở đó, không biết đang mân mê cái gì
Trên hành lang yên tĩnh và tối tăm truyền đến âm thanh “kẽo kẹt, kẽo kẹt” như đang cạy khóa vậy
Ở trong phòng, Thượng Hảo Hảo vốn đang mơ màng7ngủ, đột nhiên bị âm thanh sột soạt này đánh thức.
Thượng Hảo Hảo giật mình hoảng sợ ngồi bật dậy, bật đèn ngay đầu giường lên rồi vén chăn bước xuống giường, đi ra ngoài phòng ngủ.
Thượng Hảo Hảo kéo cửa phòng ngủ ra, âm thanh kẽo kẹt đó càng lúc càng lớn.
Thượng Hảo Hảo khẩn trương, vội vàng bật đèn trên vách tường lên.
Ngay lập tức, trong căn phòng khám mà cô thường làm việc, đèn điện chớp nháy mấy lần, sau đó bỗng sáng bừng lên
Về phía cửa lớn, qua lớp kính mờ, có cái gì đó đang lung lay, cô có thể thấy rõ đó là một bóng đen
Thượng Hảo Hảo vội cầm cây gậy bóng chày trong góc lên, sau đó đi về phía cửa lớn rồi nơm nớp9lo sợ mà hỏi: “Ai đó? Ai đang đứng ở cửa thế?”
Một giọng nói quen thuộc từ cửa vang lên: “Bác sĩ Thượng, là tôi, Tiểu Đường đây! Đại ca nhà tôi muốn gặp cô, cô đi thăm ngài ấy một chút nhé!” “Tôi không đi!” Thượng Hảo Hảo khẩn trương, rất quyết đoán từ chối: “Tôi chỉ khám trong phòng này thôi, không nhận khách điều trị tại nhà.”
Cho dù anh ta có tới cửa trị liệu, cô cũng sẽ không gặp người mà Tiểu Đường gọi là đại ca
Từ nửa năm trước, sau khi Thượng Hảo Hảo giúp tên đại ca kia chữa bệnh tâm lý bị thương tổn về tình cảm, tên đại ca đó bắt đầu quấy rầy cô.
Chủ yếu là cái tên đại ca kia, lúc đầu Thượng5Hảo Hảo cũng không biết anh ta có địa vị gì, hình như là xã hội đen.
Thượng Hảo Hảo đương nhiên không dám dây vào kiểu người như vậy, thế nhưng trước đó không lâu, biết được anh ta là ai, Thượng Hảo Hảo càng không dám dây vào
Cô chỉ mở một phòng khám kiếm chút tiền, đâu dám chọc đến người như vậy
“Cô Thượng, cô đừng làm khó dễ tôi
Cô biết tính tình của đại ca nhà tôi mà, cô đến dỗ dành ngài ấy đi, tôi đảm bảo lát nữa sẽ đưa cô về đến nhà một cách an toàn.”