*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9��…” Quý Quân Tuyết hết chỗ nói rồi, Cục Cảnh sát biết số điện thoại này là của nhà Ti úy Lãnh?
“Các anh là tổng đài khẩn cấp của Cục Cảnh sát phải không?” “Ngài đúng là hay nói đùa, điều này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là Cục Cảnh sát rồi.”
“Tôi bị ti úy Lãnh bắt cóc, các anh mau cho người tới cứu tôi đi.” Quý Quân Tuyết khẩn trương nói vào điện thoại
“Thưa cậu, cậu hay nói đùa rồi, ti úy Lãnh là ai, đâu cần bắt cóc người khác? Muốn cái gì không phải chỉ cần một câu thôi sao, cậu cũng đừng nói đùa tôi, quấy rầy công việc của chúng tôi, nếu cậu đang cùng ti úy Lãnh giận dỗi nhau cũng đừng nên báo cảnh sát, quan thanh liêm khó lòng quản lý việc nhà
Vô dụng3thôi, cậu nên nghĩ thoáng chút.”
“Anh nói bậy bạ gì đó, tôi và anh ta không phải loại quan hệ đó, tôi thật sự bị bắt tới đây.”
“Tôi biết, đừng tức giận, người một nhà bình tĩnh từ từ nói là được!”
“Tôi..
Anh ta…”
“Được rồi! Ti úy Lãnh coi trọng cậu là phúc khí của cậu, cậu cũng đừng phản kháng nữa.” Nói xong, nhân viên cảnh sát tắt điện thoại.
“…” Quý Quân Tuyết hết chỗ nói rồi, thì ra ngay cả người ở Cục Cảnh sát cũng biết ti úy Lãnh là gay, nhưng lại hiểu lầm cậu và ti úy Lãnh là kiểu quan hệ này.
Rốt cuộc ti úy Lãnh này ở đây có bao nhiêu thế lực? Dường như ngay cả người của Cục Cảnh sát cũng sợ anh ta
Cúp điện thoại, Quý Quân Tuyết giận dữ mắng Phong Thiên Lãnh trên tầng0hai
Quý Quân Tuyết đang trào phúng anh ta có quá nhiều bạn trai, cho rằng chỉ cần cùng bạn trai cãi nhau giận dỗi là sẽ có người báo cảnh sát.
Phong Thiên Lãnh lạnh nhạt mở miệng: “Em là người đàn ông đầu tiên mà tôi mang về.” “..”Quỷ mới tin.
Quý Quân Tuyết lạnh lùng liếc Phong Thiên Lãnh một cái
“Tôi muốn đi ra ngoài!” “Giới hạn là bên trong biệt viện, không được đi khỏi, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất!” Quý Quân Tuyết tức giận đến mức nghiến răng, tuy cậu không biết về Ti úy Lãnh này, nhưng chuyện về một ti úy có bao nhiêu năng lực và5quyền thế thì vẫn có biết một ít
Chỉ sợ cậu không dễ dàng trốn giữa ban ngày như vậy.
Cậu chuẩn bị dựa theo kế hoạch cũ, buổi tối chuẩn bị hành động, lúc này án binh bất động
Quý Quân Tuyết đứng lên, đi ra phòng khách, lúc này không ai ngăn cản cậu, cậu đi thẳng qua đường mòn để vào vườn hoa
Trên vườn hoa có một bãi cỏ, trên bãi cỏ có một cây táo, dưới tàng cây có một chiếc ghế dài.
Quý Quân Tuyết đi đến gần ghế dài và ngồi xuống
Chỉ một lúc sau, có người bưng trà bánh và một quyển sách đưa tới cho cậu
“…” Quý Quân Tuyết nói lời cảm ơn rồi cầm sách lật đọc.
Hiểm khi có ngày nhàn nhã như vậy, không có chuyện gì cũng thật sự nhàm chán
Ăn điểm tâm dưới tàng cây táo uống4trà, gió nhẹ từ từ thổi, trong tay cầm một quyển Romeo và Juliet.
Trên ban công phòng ngủ của tầng hai biệt thự, Phong Thiên Lãnh đứng xa xa nhìn Quý Quân Tuyết dưới tàng cây táo
Nhớ lại ngày đó, lần đầu tiên nhìn thấy Quý Quân Tuyết ở vườn hoa biệt thự Ước Phong, cậu xinh đẹp đến mức giống như kỳ lân nhỏ lạc đường vậy, lại rất cao quý…