Editor: Nguyetmai
Quý Noãn bĩu môi: “Không được, em chỉ thích hợp làm bà xã của anh, được anh hôn hôn ôm ôm nâng niu gì đó thì được, chứ nếu để anh làm thầy em thì chắc chẳng được mấy ngày đã bị anh mắng cho vỡ tim.”
Gương mặt tuấn tú của Mặc Cảnh Thâm càng lúc càng vui vẻ, duỗi tay đặt bát canh trước mặt cô: “Sao anh lại mắng em được?”
Được rồi, chắc là anh sẽ không mắng cô, nhưng anh sẽ dùng hành động làm cho cô khóc lóc từ đêm cho đến sáng. Đó chẳng phải là hình thức trừng phạt tàn bạo hơn sao?
“Em ăn cơm đi đã, đừng ngẩn người ngồi đấy.” Mặc Cảnh Thâm nhắc nhở.
Quý Noãn nâng bát lên bắt đầu ăn, nhanh chóng ăn xong rồi chạy lên lầu vào phòng sách của Mặc Cảnh Thâm tìm kiếm.
Thế nhưng cô tìm nửa ngày rồi cũng nhận ra trong phòng sách của anh không có sách cô muốn tìm. Ở đây phần lớn đều là các văn kiện thương mại nổi tiếng trong ngoài nước, cùng với nhiều sách bằng các ngôn ngữ khác. Số còn lại hầu như là hồ sơ của công ty để tạm ở nhà.
Thật sự là không tìm được, Quý Noãn bỏ qua phòng sách của anh, xoay người định đi ra ngoài thì đã thấy anh đang đứng ở cửa phòng.
Đèn trong phòng sách không quá sáng hợp cùng với ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến cho anh thanh thoát rực rỡ mà lại có chút bí ẩn.
“Em tìm gì vậy?” Anh đi vào đưa tay giữ lưng Quý Noãn kéo cô đến trước mặt mình. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc và sống lưng gầy guộc của cô, hơi thở ấm áp phả vào một bên má Quý Noãn, ấm nóng mập mờ.
Quý Noãn nghĩ thầm, quả thật là không thể để Mặc Cảnh Thâm đến dạy cho cô được.
Nếu không cô đoán chắc lúc bản thân tìm anh để học thì anh cũng có thể mập mờ ném cô lên giường vuốt ve trước, đúng là rất ảnh hưởng đến tiến độ học hành.
“Em tưởng trong phòng sách của anh có sách quản lý doanh nghiệp. Thế mà anh chẳng có một cuốn nào.”
“Anh không đọc những sách đó nên tất nhiên sẽ không có.”
Cho nên đúng thật thiên tài là trời sinh. Anh quản lý công ty lớn như vậy mà vẫn đâu ra đấy không chút lộn xộn. Đến khi Mặc Cảnh Thâm tiếp nhận Tập đoàn Shine USA sau này cũng sẽ thành thạo như vậy, thậm chí còn xuất sắc hơn.
Điện thoại Mặc Cảnh Thâm vang lên. Quý Noãn không phiền anh nghe điện thoại, xoay người quay vào phòng sách cầm một văn kiện kinh doanh kinh điển bằng tiếng Anh ra đọc.
Chờ đến khi nghe điện thoại xong rồi quay vào, anh bế cô đang ngồi trên giường đọc sách lên đùi mình.
Quý Noãn dời mắt khỏi cuốn sách, ngước lên nhìn anh: “Anh nhìn em làm gì? Em đọc những cuốn sách ngôn ngữ khác trong phòng sách cũng không hiểu, chỉ có thể đọc qua cuốn tiếng Anh này thôi.”
Mặc Cảnh Thâm lại nhìn cô một cái, cầm lấy cuốn sách trên tay cô lật giở vài trang, đến khi lật được nửa cuốn thì dừng lại, trả sách lại cho cô.
“Ở phía sau có mấy văn kiện marketing bất động sản.” Anh thản nhiên nói.
Quý Noãn nghiêm túc đọc mấy trang rồi ngẩng lên nhìn gò má anh tuấn hoàn mỹ của anh, kinh ngạc nói: “Trên giá sách có sách của cả bảy tám thứ tiếng, không phải anh đều đọc hết chứ? Mà anh lại còn nhớ được nội dung của từng cuốn?”
Anh khẽ cười, thong dong thản nhiên ôm cô: “Đã đọc là không thể quên cũng là bản năng cần thiết của người quản lý công ty. Bất cứ cái gì có liên quan đến từng chi tiết về chỗ lớn nhỏ của công ty thì đều phải có ấn tượng. Như vậy đến khi tổng hợp lại thì em mới có thể nhận định tình hình tốt hơn được, sau đó mới đưa ra phân tích và chiến lược hoàn thiện nhất.”
Quý Noãn nâng sách lên: “Bây giờ anh đang lên lớp em phải không? Nếu anh có thể duy trì thái độ chính nhân quân tử này thì em còn có thể cân nhắc một chút đến chuyện có nên để anh làm thầy giáo em hay không.”
Mặc Cảnh Thâm nhịn cười, vuốt ve khuôn mặt cô: “Em từ trong ra ngoài đều bị anh ngủ vô số lần. Bây giờ muốn anh làm chính nhân quân tử, lừa mình dối người cũng không phải đức tính người quản lý nên có.”
“…”
Cô nói không lại anh!
Quý Noãn dứt khoát cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Cho đến tối khi cô nằm lên giường mà vẫn còn tiếp tục đọc sách thì Mặc Cảnh Thâm ôm cô vào trong chăn rồi thờ ơ nói: “Ông nội vừa gọi điện thoại đến, bảo chiều mai chúng ta về nhà họ Mặc.”
“Tự nhiên quay về làm gì vậy? Có chuyện gì sao?”
Mặc Cảnh Thâm ôm Quý Noãn vào lòng: “Mấy hôm nay An Thư Ngôn và ba cô ta làm khách ở nhà họ Mặc. Họ đã đặt chuyến bay về Mỹ vào Chủ nhật. Tuy ông nội không muốn tiếp tục có quan hệ sâu hơn với nhà họ An, nhưng dù sao nhà họ Mặc cũng đặt lễ nghi đứng hàng đầu, cần lịch sự thì phải lịch sự. Ông gọi chúng ta trở về ăn bữa cơm coi như chia tay.”
“Sao em lại thấy đây không giống như yêu cầu mà ông nội có thể đề ra.” Quý Noãn ngẩng đầu nhìn nét mặt Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm giơ tay xoa nhẹ đầu cô: “Hiểu mà không nói ra mới là người thông minh! Có anh ở đây, cho dù là nhà họ Mặc, hay nhà họ Quý thì cũng không có ai dám bắt nạt em.”
Quý Noãn cắn một cái lên cằm anh: “Em không bắt nạt An Thư Ngôn thì thôi, ai bắt nạt được em, a…”
Mặc Cảnh Thâm cắn ngược lại một cô một cái: “Anh có thể bắt nạt em.”
Quý Noãn ngẩng đầu tiếp tục cắn anh. Hai người cứ nặng nhẹ cắn qua cắn lại nửa ngày. Hơi thở Quý Noãn dồn dập, cuối cùng cô vội vàng xin ngừng, không dám lộn xộn dưới người anh nữa.
Bên dưới chăn, tay Mặc Cảnh Thâm nắm bàn chân lạnh như băng của cô, mắt hơi nhíu lại: “Sao chân em lạnh vậy.”
“Bây giờ cũng đã là giữa thu rồi, thời tiết bên ngoài cũng chỉ vài độ, năm nào mùa này tay chân em cũng rất lạnh.” Quý Noãn để mặc đôi bàn chân nằm gọn trong bàn tay anh không rút ra: “Nghe các cụ nói, tay chân lạnh là vì không có ai thương yêu.”
Mặc Cảnh Thâm hôn nhẹ lên khóe miệng cô: “Anh thương em còn chưa đủ sao?”
Vừa rồi Quý Noãn cũng chỉ tùy tiện nói một câu, thế mà đảo mắt một cái đã lập tức bị trảm ngay. Cô giận dỗi không trả lời nữa, dứt khoát rút chân ra khỏi bàn tay anh. Nhưng cô vừa rút ra đã bị anh nắm lại.
“Không bắt nạt em nữa. Em nghỉ ngơi sớm một chút đi. Lúc về nhà họ Mặc thì đến suối nước nóng sau núi ngâm, rất tốt với cơ thể sợ lạnh của em.” Giọng anh dịu dàng.
Mắt Quý Noãn lập tức sáng bừng lên: “Suối nước nóng sau núi của nhà họ Mặc? Chẳng phải người ngoài không dễ gì đi vào được sao?”
“Em là bà Mặc, không phải là người ngoài.” Mặc Cảnh Thâm dứt lời, dùng ánh mắt cảnh cáo cô mau chóng cất cuốn sách trong tay đi, trầm giọng nói: “Ngủ đi!”
Có lẽ đã quen bị anh áp đảo trên giường nên Quý Noãn lập tức ngoan ngoãn đặt sách lên tủ đầu giường.
***
Ngày hôm sau.
Phong Lăng lái xe, Quý Noãn ngồi trên xe lướt điện thoại đọc tin tức, chợt nhìn thấy tin Công ty Đầu tư Thiên Thịnh ở Hải Thành bị hủy niêm yết.
Kể cả cảnh sát có ra tay thì hành động của họ cũng không thể nhanh như vậy. Huống chi có tiền là có thể sai khiến ma quỷ. Nếu Tiếu tổng và Kim tổng cùng muốn giữ công ty thì đều có thể nhẫn nhịn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, cảnh sát cũng khó có thể tiếp tục ra tay.
Bây giờ công ty bất chợt bị hủy bỏ niêm yết, đồng nghĩa bị đóng cửa trong một đêm.
Ngón tay Quý Noãn dừng lại trên màn hình, đảo mắt nhìn Phong Lăng đang lái xe: “Cô kể chuyện ngày hôm qua cho Mặc Cảnh Thâm rồi à?”
Phong Lăng ở bên cạnh nghiêm túc lái xe trả lời: “Vâng.”
Chẳng trách.
Mặc Cảnh Thâm thật sự đen tối quá mức. Đêm hôm qua vẫn ung dung thản nhiên, thế mà công ty này chỉ qua một đêm đã lẳng lặng chết trong tay anh.