Choang— Choang—
Hai chai bia nện lên đầu hai người, máu lập tức chảy ra như trút.
“Đi mau!” Đàm Hi cắn răng.
Ngu xuẩn vừa thôi, lúc này mà còn đứng đần mặt ra thế!
Ân Hoán nhảy dựng lên, hai chân đá vào ngực hai người kia, Mao Tử lảo đảo lùi về sau rồi ngã ngồi xuống đất, Quạ thì trợn trừng mắt rồi ngất luôn.
Đàm Hi chạy trước, Ân Hoán chạy theo sau, chỉ vài bước đã vượt qua cô, túm mạnh lấy tay cô rồi kéo người chạy về đằng trước.
“Anh Mao? Quạ?! Các anh em, đuổi theo—” Phía sau có tiếng bước chân mơ hồ truyền tới, đã thế còn không chỉ có một người!
Sắc mặt Ân Hoán thay đổi.
Đàm Hi cố chạy nhanh hơn, còn không quên quay đầu lườm hắn một cái.
Hai người đều không nói gì, việc cấp bách là phải nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, phung phí nước bọt sẽ chỉ càng hao tổn thể lực hơn mà thôi.
“Qua đây—” Ân Hoán kéo cô qua một lối khác, vừa chuyển qua khúc rẽ, một con dao bổ dưa hấu chém thẳng về phía hai người.
Đồng tử Đàm Hi co lại. Đúng thế, cô gan thì to thật, nhưng đâu có nghĩa cô không sợ chết?
Ngược lại, được sống thêm một đời, cô yêu quý mạng sống hơn bất kỳ ai, khi xử lý Ngụy Cương, Đàm Hi nghĩ mình đã rất cẩn thận rồi, không ngờ vẫn bị người khác phát hiện ra manh mối.
Đương nhiên, trong chuyện này, phần lớn nguyên nhân xuất phát từ bên phía Ân Hoán, bởi gần đây bọn họ quá huênh hoang, ai nấy đều như nhà giàu mới nổi, làm gì có chuyện không được người ta chú ý cơ chứ?
Cũng may, Ân Hoán rất kín miệng, không khai cô ra, nếu không người đầu tiên muốn giết hắn sẽ là Đàm Hi.
Mới chỉ suy nghĩ có mấy giây mà lưỡi dao sáng loáng đã mang theo khí thế sắc bén phi tới, Đàm Hi cảm thấy eo nhói lên, thân thể đổ nghiêng sang một bên, bả vai đập vào tường, là do Ân Hoán đã đẩy cô vào lúc quan trọng nhất nên mới né được cú chém đó, nhưng hắn lại không tránh được nên bị chém một dao lên mu bàn tay, máu lập tức tuôn ra.
“Mẹ kiếp…” Ân Hoán giận dữ trợn mắt, mắt cũng đỏ sọng, nhấc chân đá vào eo kẻ đó, đối phương ỷ vào việc có dao trong tay nên quơ quào loạn xạ, may mắn là hắn thu chân lại kịp thời nên mới không bị chém thành người què.
Đàm Hi cố gắng nhịn xuống cơn đau rát ở vai trái, dịch đến góc tường rồi bắt đầu lục lọi trong đống đồ linh tinh ở bên góc đó, cuối cùng tìm được một cây gậy sắt hơi còng queo.
“Bắt lấy—”
Hai người đang đánh nhau bên kia đồng thời nhìn sang, Ân Hoán duỗi tay ra, còn người kia thì vung dao chém tới.
Đàm Hi đã sớm có phòng bị, xoay người né tránh ngay lập tức, Ân Hoán khẽ thở phào, chuyên tâm đánh nhau với kẻ cầm dao kia.
Có lẽ vì đã có vũ khí phòng thân, bản thân hắn lại rất nhanh nhẹn nên chẳng mấy chốc đã không chế đượ kẻ đó.
“Xử lý thế nào đây?” Ân Hoán nhìn cô.
Ánh mắt Đàm Hi trầm xuống, nói thật, phản ứng đầu tiên của cô là muốn giết người diệt khẩu, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng chẳng có gì quan trọng cả.
Hiện tại đối phương mới chỉ đang ở giai đoạn nghi ngờ, mà đối tượng bị tình nghi là Ân Hoán, có liên quan quái gì tới cô đâu chứ, Đàm Hi vẫn có thể kê cao gối mà ngủ.
Hơn nữa, cô cũng chẳng có gan lấy mạng ai đó, lỡ tối gặp ác mộng thì sao chứ hả?
Cô phải làm một công dân tốt…
Nếu Ân Hoán biết suy nghĩ của cô lúc này chắc sẽ cười lăn ra mất.
Nếu cô mà là người tốt thì chắc bất kỳ người qua đường nào ngoài kia cũng là Thánh Mẫu hết cả.
Ân Hoán dùng tay đánh vào gáy gã kia, thế nhưng lại không đánh ngất được người.
Đàm Hi ném cho hắn một ánh mắt đầy khinh bỉ.
Lại chém cái nữa.
Vẫn không ngất, lúc này thằng cha lỗ mãng kia mới phản ứng lại được, bắt đầu vùng vẫy phản kháng, suýt chút nữa Ân Hoán đã không giữ được người.
Cuối cùng, Đàm Hi nhặt một cục gạch lên đập xuống đầu hắn.
“Chẳng phải thế là xong rồi sao?”
Ân Hoán dựng ngón tay cái với cô.
Đàm Hi nhìn máu đang chảy ròng ròng từ vết thương trên mu bàn tay hắn, nheo mắt: “Đi, tôi đưa anh tới bệnh viện.”
Vừa nói vừa lấy ở trong túi ra một cái khăn nhỏ, ấn lên chỗ bị thương, lúc thắt lại, Đàm Hi cảm thấy cổ tay phải hơi ngứa, “Được rồi, anh dùng tay còn lại nâng nó lên.”
Ân Hoán hít một hơi lạnh, “Tay cô…”
Đàm Hi nhíu mày, tay cô làm sao?
Có bị sao đâu, tuy mu bàn tay dính một chút bùn nhưng cũng không đến mức phải làm hắn tỏ ra kinh hãi như thế chứ?
“Cô…” Lật tay lại, Đàm Hi đột nhiên trợn trừng mắt, giây tiếp theo, sự đau đớn ào tới như thác lũ.
Trên cổ tay trắng nõn có một vết rách chẳng khác nào nửa dây chỉ đỏ đặt trên đó, chỉ cần hơi động tay thì da thịt lập tức nứt ra, giống như một cái miệng phun ra máu tươi vậy.
Lúc chưa biết thì cô chỉ cảm thấy ngứa chứ không có cảm giác gì cả, giờ thấy rồi, bắt đầu đổ máu rồi, cô mới cảm thấy đau!
“Này, cô không sao chứ?”
Đàm Hi nhíu mày, trong mắt mịt mờ hơi nước, không hiểu tại sao, thân thể này không chịu đau được, nếu không nguyên chủ cũng không vì bị đánh một trận mà đi đời nhà ma.
Cô là một linh hồn sống nhờ, trước đây nằm dưỡng thương ở bệnh viện cũng thấy rất khó chịu, thường xuyên đau tới mức không ngủ được, nửa đêm phải bò dậy suýt xoa.
Theo lý mà nói, đời trước sống một cuộc sống lang bạt kỳ hồ như thế, mọi sự yếu ớt cuối cùng cũng đã bị mài sạch sẽ rồi, sẽ không có gì phá nổi nữa, ý chí sẽ kiên cường hơn người bình thường rất nhiều, làm gì có chuyện không chịu nổi chút đau đớn như thế chứ?
Trừ phi, nguyên nhân nằm ở chính thân thể này…
Sau khi ra viện, cô cũng chưa chịu thêm bất kỳ thương tổn nào, ngoại trừ lần bị Tần Thiên Lâm ôm rồi véo mấy cái ở eo, đêm đó Đàm Hi thấy ở bên eo mình xanh lại, có chỗ còn tím bầm.
Hay lắm, giờ coi như đã hoàn toàn nghiệm chứng phán đoán của cô rồi.
Bởi vì, lúc này, cô nàng Đàm đã đau tới mức muốn chửi ầm lên rồi—
Lúc hai người đi tới bệnh viện, cái khăn trên tay Ân Hoán gần như có thể vắt ra máu, Đàm Hi khá hơn hắn một chút nhưng mảnh vải cũng đã bị thấm đỏ rồi.
À, mảnh vải này là xé ra từ trên người Ân Hoán.
Cộc cộc—
“Mời vào.” Người đàn ông đang viết gì đó, chỉ đáp lại mà đầu vẫn không nâng lên một chút nào.
“Bác sĩ Bàng, có hai bệnh nhân, nói rõ là muốn anh xem bệnh.”
Ngòi bút dừng lại, “Bệnh gì?”
“Hình như là bị dao chém.”
Bàng Thiệu Huân nhíu mày, “Nghiêm trọng lắm sao?”
“Chảy rất nhiều máu, nhưng cũng chưa tới mức nghiêm trọng lắm.”
“Có có bệnh gì nữa không? Tinh thần có tỉnh táo không?”
“Đã hỏi rồi, không có bệnh gì. Ngoại trừ sắc mặt của hai người đó đều hơi tái nhợt thì nói chuyện, logic đều rất rõ ràng.”
“Bảo bọn họ tới phòng trực của y tá băng bó đi.”
“Nhưng mà…”
Bàng Thiệu Huân buông bút ra, “Có gì thì nói thẳng đi, đừng có ấp a ấp úng như thế.”
“Bệnh nhân nữ kia nói, trước đây anh là bác sĩ chủ trị cho cô ấy, thế nên…”
“Tôi?” Bàng Thiệu Huân nhướng mày, mắt lộ ra vẻ trầm tư, hẳn là đang suy nghĩ xem mình đã từng điều trị cho những bệnh nhân nữ nào.
“A, cô ấy bảo cô ấy họ Đàm.”
“Cái gì?” Người đàn ông biến sắc, “Cô ấy ở đâu, lập tức dẫn tôi tới đó….”
Vết thương của Ân Hoán không thể chờ nên bác sĩ đã bắt đầu sát trùng và băng bó rồi.
Đàm Hi thì cực kỳ nhát gan, không cho bất kỳ ai chạm vào, vừa động vào là cô đã kêu ầm lên, Ân Hoán khuyên vô số lần, miệng cũng sắp rách ra rồi mà cô nàng Đàm vẫn cứ ngồi yên trên ghế, hoàn toàn không thèm để ý tới hắn.
“Cô à, cô cứ thế này thì không được đâu! Lỡ như mất máu nhiều quá, hoặc là bị nhiễm trùng… Bác sĩ của chúng tôi đều là bác sĩ khoa ngoại có chuyên môn, cô để bọn họ cầm máu giúp cô trước đi.” Y tá trẻ khuyên bảo tận tình.
Đàm Hi ngồi dựa lưng vào ghế, đầu cúi thấp, tay trái đè giữ cổ tay phải, vẫn luôn duy trì tư thế này chưa từng thay đổi.
Máu đã thấm ướt sũng mảnh vải, bắt đầu nhỏ xuống nền gạch, phản chiếu lên bốn vách tường sáng choang của bệnh viện nhìn đẹp đến chói lóa.
Y tá đã vội đến dậm chân rồi, nôn nóng đi qua đi lại trước mặt cô. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy người thích tìm đường chết như thế này, nói trắng ra là, thích làm ra vẻ!
“Bàng Thiệu Huân tới chưa?”
“Cô à, bác sĩ Bàng là chuyên gia phẫu thuật của bên khoa ngoại, vết thương nhỏ này của cô hoàn toàn có thể giao cho bác sĩ khác xử lý, hơn nữa, cam đoan là xử lý cực kỳ tốt, xin cô hãy tin vào trình độ chuyên nghiệp của chúng tôi…”
“Tôi chỉ cần anh ta.”
“Cô!” Y tá trẻ dậm chân, sao con người này ngoại trừ thích làm ra vẻ lại còn không biết điều như thế cơ chứ!
Làm ơn đi, Bàng Thiệu Huân là Viện trưởng, ngày thường có bao nhiêu người mang tiếng là chuyên gia còn chưa chắc đã gặp được anh ấy, cô chỉ bị một vết chém bé tí tẹo thế kia mà cũng đòi kinh động tới bác sĩ tốt nhất của khoa ngoại sao.
Có phải đầu óc của cô gái này gặp vấn đề gì rồi không thế?
“Cô à! Mong cô hãy phối hợp, nếu như cần thiết, chúng tôi sẽ phải áp dụng một vài thủ đoạn đặc biệt, ví dụ như thuốc an thần…”
“Cô cứ thử xem.” Giương mắt, cười lạnh, sắc mặt tàn nhẫn.
Thiên sứ áo trắng rùng mình một cái, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, vội lùi về sau một bước theo bản năng.
“Cô… đừng có không biết tốt xấu như thế!”
Lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vã từ xa truyền tới, y tá đi trước dẫn đường, Bàng Thiệu Huân vội vã bước theo sau, lúc thấy Đàm Hi thì ánh mắt cứng lại, chạy chậm tới bên cạnh cô.
“Đàm Hi?”
“…”
“Đàm Hi!”
“Hả?” Lúc này thiếu nữ mới ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, “Đệch, Gà Giò, mặt mũi anh cũng lớn quá đây, định chờ máu của bà đây chảy hết anh mới đến đúng không?”
Nói xong, bắt đầu thở hổn hển.
Khóe miệng Bàng Thiệu Huân giật nhẹ, “Đừng nói nữa, giữ thể lực! Yên tâm, có thể chửi bậy tức là vẫn còn máu để lên não, chưa chết được.”
“Hừ, còn may đấy.”
Y tá kia vừa thấy Bàng Thiệu Huân liền thay đổi sắc mặt, xám xịt dịch sang một bên.
Anh ta giơ tay định kéo miếng vải che trên vết thương xuống.
“Khoan đã!” Đàm Hi ngăn anh ta lại.
“Sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?” Bàng Thiệu Huân nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc, thái độ chuyên nghiệp tuyệt đối.
“Đau.”
“Ừ, tôi biết.”
“Không phải… là đau kiểu khác!”
“Kiểu nào?”
“Đau đặc biệt luôn ấy.”
Ánh mắt người đàn ông lộ ra nghi hoặc.
Cô hít sâu: “Đau hơn so với người bình thường, sau đó… tôi thấy sợ.”
Sắc mặt Bàng Thiệu Huân lập tức chuyển thành sợ hãi: “Ý cô là cảm giác đau mạnh hơn?”
“Nói chung, chỉ cần duỗi tay ra thì quanh miệng vết thương như bị rút gân ấy, làm cho trái tim cũng co thắt lại.”
“Tiểu Từ, cô che mắt cô ấy lại.”
“Vâng.”
“Như thế này phải không ạ?”
Đàm Hi thấy phía trước tối sầm, cô thấy không quen lắm, muốn đẩy ra nhưng Bàng Thiệu Huân đã quát bảo dừng lại, “Không được động đậy.”
Cô đành phải ngồi yên.
“Giờ có cảm giác gì?”
“Không cảm thấy gì.”
“Có đau không?”
“Vớ vẩn!” Cô bĩu môi, có ai bị thương mà không đau chứ?
“Giờ thì sao?”
“Anh đang tháo miếng vải ra à?”
“Ừ. Có cảm giác đau rút gân nữa không?”
“Tạm thời không có.”
Bàng Thiệu Huân cởi bỏ mảnh vải trên tay cô, động tác cẩn thận, “Giờ thì sao?”
“Vẫn tốt.”
“Được rồi. Tiểu Từ, nhớ che kín mắt cô ấy đấy.” Lại dừng một chút, “Nói đi, làm sao bị thương?”
“Oh.”
“Oh là cái quái gì hả? Không tiện nói ra à?”
“Anh là bác sĩ, hẳn là nhìn ra được mà đúng không?” Đàm Hi biết anh ta muốn phân tán sự chú ý của mình, thế nên cũng vui vẻ phối hợp.
“Đánh nhau với người ta à?”
“Có thể coi là thế.”
“Động cả dao à?”
“Không dùng dao thì có thể cắt ngọt được như thế sao?”
“Ồ, cô còn dám nhìn cơ à?”
Đàm Hi: “…”
“Nếu không sao cô biết vết cắt rất ngọt?”
“Gà Giò, anh nói quá nhiều chuyện vô nghĩa đấy. Mỗi lần gặp anh cũng đều phải đổ máu, quá đen đủi!”