Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 230: Tôi không có văn hóa, tôi không hiểu



Ân Hoán đứng lên đi ra ngoài cửa.

“Anh không muốn nghe hết câu chuyện sao?” Trương Lộ đứng lên, trong nụ cười có sự chắc chắn thong dong.

Cô ta quá hiểu người đàn ông này, biết rõ hắn để tâm nhất đến điều gì.

Năm đó, khi hai người vẫn còn yêu nhau, trong lớp những nam sinh nào nói chuyện với cô ta nhiều hơn một chút, ngày hôm sau đến trường học đã chằng chịt vết thương, mặt mũi thâm tím.

Hắn giống như một con sư tử kiêu ngạo, một khi đã khoanh vùng lãnh địa, sẽ tuyệt đối không cho phép người khác xâm phạm!

Lòng tự tôn quá lớn, gần như là ham muốn chiếm hữu biến thái, ăn nói thô tục, tính nết xấu…

Trước kia, cô đã từng coi tất cả như một cơn ác mộng khủng khiếp, đồng thời hưởng thụ tiện lợi, cũng sợ tránh không kịp.

Đến khi mất đi rồi mới bắt đầu thấy nhớ nhung, mới muốn trân trọng, đáng tiếc, bên cạnh hắn đã có người phụ nữ khác.

Có một khoảng thời gian rất dài, ba chữ “Sầm Uất Nhiên” này đối với cô ta thực sự chỉ là ba chữ mà thôi, nếu không phải đã từng xuất hiện trong lời người khác nói cùng với Ân Hoán, thì có lẽ cô ta sẽ không thèm để ý đến ba chữ này.

“Lộ Lộ, tên bạn trai lông bông đó của em đã lên giường với Sầm Uất Nhiên của lớp chúng ta rồi!”

“Hôm nay Ân Hoán còn đích thân mang cơm trưa đến cho cô ta nữa, hai người thân mật ở sân tập…”

Lúc đó, cô ta vừa ra nước ngoài, vô cùng tò mò với môi trường hoàn toàn mới mẻ, chưa bao giờ thấy hối hận vì quyết định chia tay.

Thậm chí, còn mơ hồ cảm thấy may mắn.

Giống như chú chim nhỏ được thả khỏi lồng, hít thở bầu không khí tự do, bay lượn thoải mái trong không trung, hy vọng tràn trề về tương lai phía trước.

Sau đó, cô ta đã có bạn trai mới, cũng không quan tâm đến tin tức về Ân Hoán nữa.

“… Cảm ơn sự quan tâm của cậu trong thời gian vừa qua, sau này đừng báo với tôi tin tức về Ân Hoán nữa, dù sao thì tôi cũng đã chia tay với anh ta từ lâu rồi.”

Chỉ như vậy, cô ta tràn trề hy vọng đắm mình vào tình cảm mới, và tình nguyện dâng hiến lần đầu tiên của mình.

Hai tuần sau, cậu bạn trai tóc vàng mắt xanh đòi chia tay với cô ta.

“Cô gái ngoan, chúng ta không hợp, bye…”

Cô ta cứ thế bị bỏ rơi.

Điều nực cười là cô ta lại tin đó là thật, thậm chí còn ngốc nghếch cho rằng mình làm chưa đủ tốt, cho nên mới khiến một chàng trai lịch thiệp thất vọng, mặc kệ cho trong thời gian qua lại cô ta cố gắng hạ mình, hết sức cẩn thận, có thể nói là sự nhẫn nại và chu đáo giành cho người đàn ông đó gấp mấy trăm nghìn lần bình thường.

Cuối cùng vẫn chia tay, có lẽ là bởi vì sự khác biệt về nền tảng văn hóa giữa hai người dẫn đến sự bất đồng về tư duy và tư tưởng.

Hơn nữa, ở môi trường nước ngoài cởi mở, chia tay chẳng qua chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.

Cho nên, cô ta không trách ai cả, chỉ khóc to một trận để tế lễ lớp màng trinh đã mất đi đó.

Thực tại đã cho cô ta một cái bạt tai vang dội.

Cơ hội ngẫu nhiên, họ gặp lại ở quán bar, ai nấy đều đã có người yêu mới, gặp mặt nhau cũng chỉ nói hello, rồi lướt qua nhau, cuối cùng ai chơi của người đấy.

Cô ta uống say đến WC nôn ói, khi đi ra lại đúng lúc gặp hắn đang ngồi hút thuốc cùng hai người bạn.

“Hey, con bé người châu Á vừa nãy có phải là bạn gái trước trước trước nữa của mày không?”

“Đúng, chính xác.”

“Mùi vị thế nào?”

“Lỗ nhỏ, đường sâu, eo thon, ngực bự, ăn nói cũng dễ nghe, đáng tiếc vẫn còn non lắm, mới được một tí đã không chịu được, chân tay vụng về lóng ngóng, chẳng tạo được dáng vẻ gì cả, làm lâu là thấy chán ngắt.”

“Thằng này khá! Mày gặp may đấy! Tao nghe nói đám con gái người châu Á rất coi trọng lần đầu tiên, mày không sợ bị nó dính lấy không dứt ra được à?”

“Sợ chứ! Thế nên tao mới đá nó rồi.”

Đợi mấy người hút thuốc xong rời đi, Trương Lộ mới ra khỏi WC.

U u mê mê quay về phòng bao, cô ta ôm chai rượu vừa uống vừa rơi lệ, đầu óc bắt đầu trầm trầm u mê.

Đêm đó, cô ta say.

Hôm sau tỉnh lại, cô ta phát hiện mình ngủ trên một chiếc giường trong quán bar, bên cạnh cô ta là một người đàn ông ngoại quốc xa lạ.

Khoảnh khắc đó, Trương Lộ đã tuyệt vọng.

Người đàn ông tỉnh lại, bất chấp sự phản kháng của cô ta, cưỡng ép làm thêm hai lần nữa, đều không dùng bao.

Trương Lộ muốn báo cảnh sát.

Nhưng người đàn ông nói là cô ta chủ động, cười lạnh hai tiếng, mắng một câu “chó cái” rồi rời đi.

Cuối cùng, cô ta còn phải trả tiền phòng.

Hai tháng sau, Trương Lộ phát hiện mình đã có thai.

Đến một phòng khám nhỏ phá thai, sau khi phá thai xong bị lây nhiễm, bị ngất ở ký túc xá, được bạn họ đưa vào bệnh viện, buộc phải xin nghỉ học ba tháng.

Cô ta không dám nói những chuyện này cho người nhà biết, luôn luôn nghĩ cách để che giấu, nhưng tiền viện phí đắt đỏ khiến cô ta không thể chống chọi nổi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 137

Lúc đó, bác sĩ chủ trị John theo đuổi cô ta mãnh liệt, cuối cùng, cô ta đồng ý làm bạn tình của hắn trong ba tháng, đổi lại, hắn sẽ trả tiền viện phí thuốc thang cho cô ta, ngoài ra còn cho cô ta một căn chung cư độc thân để ở tạm.

Cứ như thế, Trương Lộ bắt đầu cuộc sống tình phụ ba tháng khổ không lời nào kể xiết.

Đúng vậy, là tình phụ.

John năm mươi tám tuổi, có một người vợ bị tai nạn xe nên bị liệt và hai người con trai đã thành niên.

Còn khổ không kể xiết, là vì thủ đoạn sex bạo ngược của John, Trương Lộ thường xuyên mình đầy thương tích.

Ba tháng sau, kỳ tạm nghỉ học kết thúc, John cũng thả cô ta đi theo như giao hẹn, còn cho cô ta ba mươi nghìn đô làm thù lao.

“… Cô bé ngoan, em là người khiến tôi hài lòng nhất bao nhiêu năm nay!”

Hai người con của John ở trần tiễn cô ra khỏi nhà, nhét một tờ giấy vào tay cô.

Trương Lộ nhận tiền, cầm tờ giấy, chuyển ra khỏi chung cư.

Cho đến tận bây giờ, cô ta vẫn còn nhớ nội dung trên tờ giấy đó: hai từ đơn, tám chữ cái – You Bitch!

Nôn ói lên đó, ném vào thùng rác, xoay người rời đi, cô ta lại không hề cảm thấy khổ sở.

Bởi vì cô ta đã sớm không còn thứ gọi là “lòng xấu hổ” nữa rồi.

Sau đó, nhờ số tiền ba mươi nghìn đô John đưa và tiền nhà gửi sang, Trương Lộ cũng được sống thoải mái hơn.

Trong thời gian đó, cô ta học hút thuốc, chơi thuốc, bồ bịch, thối nát lại điên cuồng.

Một hôm, Facebook của cô ta nhận đươc một lời mời kết bạn của một người bạn đến từ China, đó là người bạn cấp ba đã từng báo tin về Ân Hoán với cô ta trước đây.

Tên là Từ Á.

Trương Lộ nhấn đồng ý.

Trong khi nói chuyện không khỏi nhắc đến Ân Hoán, đương nhiên cũng xuất hiện tên của Sầm Uất Nhiên.

Khi nhìn thấy ba chữ này xuất hiện trên màn hình, Trương Lộ hoảng hốt một phen.

Đã ba năm trôi qua, cô ta mới một lần nữa nghe đến cái tên này.

“Cô ta là bạn học cấp ba của chúng ta, cậu còn nhớ không?”

Nhìn khung đối thoại không ngừng nhấp nháy, Trương Lộ nhướng mày, sao có thể không nhớ được chứ?

Đó là người phụ nữ đã thay cô ta đứng bên cạnh Ân Hoán!

Chỉ riêng điểm này đã đủ để khiến cho cô ta ghi nhớ sâu sắc!

Ba năm rồi…

Không ngờ họ vẫn còn ở bên nhau.

Năm xưa, nghe nói Ân Hoán có bạn gái mới, còn là bạn học cấp ba của cô ta, Trương Lộ còn cảm thấy có chút đắc ý trong lòng.

Phỏng chừng là làm cho cô ta xem, muốn mượn cớ đó để cứu vãn.

Cô ta còn không hiểu được thủ đoạn của Ân Hoán hay sao?

Cho nên khi nghe tin, cô ta không hề tức giận, thậm chí còn thấy vui mừng vì chuyện đó.

Dù sao thì sự níu kéo của người yêu cũ chính là bằng chứng tốt nhất về sự hấp dẫn của một người phụ nữ.

Lúc đó, cô ta còn cảm thấy tiếc nuối thay cho Sầm Uất Nhiên vì đã bị lừa gạt như vậy, trở thành công cụ để người đàn ông níu kéo một người phụ nữ khác.

Thật là nực cười, lại đáng thương!

Có lẽ, ngay cả bản thân cô ta cũng không phát hiện ra rằng trong sự “đồng tình” của cô ta còn có chút hả hê, cũng có lẽ, cô ta đã phát hiện ra, nhưng chỉ giả bộ làm như không thấy.

Ai biết được chứ?

Thế nhưng tình hình hiện tại hình như đã không giống như những gì cô ta suy đoán ban đầu…

Hắn vẫn ở bên Sầm Uất Nhiên, suốt ba năm trời.

Đêm đó, Trương Lộ mất ngủ.

Trong đầu toàn là những ký ức về Ân Hoán, chợt nhận ra, cô ta đã từng được một người đàn ông toàn tâm toàn ý bảo vệ!

Hàng ngày đưa cô ta đến trường, mua bữa sáng cho cô ta, chạng vạng tối ở cổng trường đợi cô ta tan học, đưa cô ta về nhà…

Cô ta không muốn công khai, không muốn cho các bạn biết cô ta có một người bạn trai là du côn, hắn sẽ không lộ mặt.

Có một lần, cô ta bị ba tên du côn ở trường bên kéo ra sau núi trường học, ép cô ta cởi đồ, chụp ảnh khỏa thân, đột nhiên Ân Hoán xuất hiện, giống như vị thần từ trên trời giáng xuống, một đánh ba, đánh cho đối phương tè cả ra quần.

Không còn nghi ngờ gì, khoảnh khắc đó, cô ta đã hoàn toàn cảm động.

Ân Hoán đẹp trai, biết đánh nhau, có sức hấp dẫn trí mạng với những nữ sinh trong thời kỳ nổi loạn.

Trương Lộ cũng không phải là ngoại lệ.

Trước đây, trong phim Hồng Kông thường có “người phụ nữ của đại ca”, khoảnh khắc đó, cô ta cảm thấy mình chính là như vậy!

Khoảng thời gian hai người ở bên nhau, mấy tên du côn dưới trướng Ân Hoán đều gọi cô ta là “chị dâu”, có một khoảnh khắc, thậm chí Trương Lộ còn cảm thấy mình là người phụ nữ lợi hại nhất trên thế giới này!

Thoải mái vô tư, nhìn thấy ai không thuận mắt thì đập người đó, chỉ cần hạ lệnh, tất cả mọi người đều phải cúi đầu khom lưng trước cô ta.

Còn Ân Hoán mỗi lần giới thiệu cô ta với người khác, Ân Hoán đều nói – Này…, đây là cái bô* của tao!

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

*Cái bô: chỉ bạn gái của đại ca xã hội đen (thường dùng trong phim Hồng Kông)

Lúc đó, cô ta không biết hàm nghĩa xâu xa của từ “cái bô”, còn thấy kiêu ngạo vì điều đó.

Chuyện giữa nam nữ, Ân Hoán cũng chưa bao giờ ép buộc cô ta.

Thậm chí, có thể nói là không chủ động.

Nhiều nhất cũng chỉ là hôn môi, còn không có động tác cuộn lưỡi gì.

Nghĩ xong về Ân Hoán, Trương Lộ bắt đầu nghĩ về Sầm Uất Nhiên.

Trong ký ức, đó là một cô gái vô cùng trầm lặng, trên tay là cuốn sách tham khảo, đi đường lúc nào cũng cúi đầu, thành tích cũng chỉ bình thường.

Cố gắng thì có tác dụng gì chứ?

Đáng tiếc chỉ số thông minh cũng không đạt chuẩn.

Cô ta đã từng trêu chọc chế giễu Sầm Uất Nhiên, thậm chí ngay tận mặt!

Nhưng nghe Từ Á nói, khi thi tốt nghiệp, Sầm Uất Nhiên một bước lên tận trời, không chỉ đạt được vòng nguyệt quế trạng nguyên thành phố, mà còn được trường đại học thủ đô tuyển thẳng.

Hừ…

Chỉ có thể nói là, kẻ ngu dốt học mãi cũng vỡ vạc ra được đôi chút.

Cô ta và Ân Hoán ư?

Trương Lộ cười nhạo, có đánh chết cô ta cũng không tin hai người này có thể lâu bền được!

Nhưng hiện thức đã đấm một cái thật đau vào mặt cô ta, ba năm trôi qua, bảy năm trôi qua, cho đến nay đã là tám năm…

Họ vẫn chưa chia tay…

Cuối cùng, Trương Lộ đã không thể ngồi yên được nữa.

Sau khi trải qua một loạt những biến cố như bị bạn trai cũ vô tình vứt bỏ, đuổi cô ta ra khỏi chung cư, rồi chụp ảnh khỏa thân của cô ta bán cho trang web khiêu dâm, cô ta bắt đầu điên cuồng nhớ nhung Ân Hoán, không ngừng hồi tưởng lại quá khứ ngọt ngào giữa hai người, cuối cùng, cô ta quyết định về nước.

Trải qua bao nhiêu năm phiêu dạt bể dâu, từng ngủ với các loại người các màu da, sau khi bị đàn ông làm tổn thương không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Trương Lộ phát hiện Ân Hoán mới là người đàn ông đối xử với cô ta tốt nhất!

Cho dù Ân Hoán đã có Sầm Uất Nhiên thì đã làm sao?

Cô ta tin rằng, dựa vào tình cảm của hai người trong quá khứ, Ân Hoán sẽ không hề do dự lựa chọn cô ta!

Nhưng trên thực tế, người đàn ông cô ta cho rằng cô ta có thể dễ dàng khống chế được đã sớm thoát ra khỏi sợi dây thừng ràng buộc của cô ta.

Mấy lần gặp mặt, Trương Lộ không thể không thừa nhận được rằng, bản thân đã không thể nắm bắt được hắn nữa.

“Có chuyện gì thì tự tôi hỏi cô ấy là rõ, không cần cô đến làm người trung gian.” Bước chân Ân Hoán không dừng lại, chuẩn bị ra khỏi phòng bao.

“Anh hỏi cô ta sao?” Trương Lộ cười nhạo, bước đến sau lưng người đàn ông, “Làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng lựa chọn che giấu, anh nghĩ anh sẽ hỏi ra được cái gì đó sao?”

Ân Hoán lạnh lùng liếc nhìn cô ta, giống như bị mèo cào trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

Đương nhiên, bước chân cũng không dừng lại.

Hắn và vợ hắn, hai người đóng cửa lại náo loạn thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt người ngoài thì khác.

Điểm này hắn hiểu rất rõ.

Vợ hắn và Trương Lộ, một người nội tâm, một người hướng ngoại, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nên tin ai.

Cho dù… có thực sự là có gì đó, thì cũng không nên để cho Trương Lộ nói cho hắn biết.

Bàn tay đang nhét vào túi quần của Ân Hoán dần cuộn lại thành nắm đấm.

Phản ứng của người đàn ông vượt xa dự liệu của Trương Lộ, khiến cô ta trở tay không kịp.

Tại sao hắn lại tin tưởng Sầm Uất Nhiên như vậy chứ?

Tại sao chứ?

Đáy mắt lướt qua sự uất hận không cam lòng, Trương Lộ chặn trước mặt hắn, lên tiếng can ngăn.

“A Hoán, anh nghe em nói đã, Sầm Uất Nhiên…”

“Tránh ra.”

“Những gì em nói đều là sự thật! Cô ta câu dẫn cán bộ cấp cao của tập đoàn Hoa Thiết, nếu không, anh cho rằng tại sao vị trí chuyên viên điều tra thị trường quan trọng như vậy, họ lại giao cho cô ta làm?”

“Cút! Đừng ép tôi ra tay.” Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng.

Không ai biết rằng, tay hắn đang run rẩy.

Trương Lộ đưa tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho hắn, “Không tin anh tự xem đi!”

Ân Hoán không nhận lấy.

Trương Lộ cố sức nhét vào trong lòng hắn, thấy hai tay hắn đang nhét vào túi quần liền tự mình mở ra, chỉ vào một trang trong đó: “Anh xem cho kỹ đi, đây là cô ta đích thân ký tên đấy!”

“Hừ, thế thì chứng minh được điều gì?”

“Tập đoàn Hoa Thiết là doanh nghiệp TOP 10 toàn quốc, bối cảnh dựa vào chính phủ, có chỗ dựa trong nhân dân, hàng năm đều có bao nhiêu nghiên cứu sinh, tiến sĩ đánh nhau đến sứt đầu chảy máu để chen vào, một nghiên cứu sinh còn chưa tốt nghiệp như Sầm Uất Nhiên sao có năng lực để đối phương ưu ái, giao cho chức vụ quan trọng như vậy được chứ?”

Mặt Ân Hoán vẫn lạnh tanh không cảm xúc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 460: Hợp tác xây nhà

Trương Lộ hít sâu một hơi, “Bản báo cáo này có liên quan đến điều tra hiện trạng kinh doanh đường sắt trên cao ở thủ đô, liên quan đến quy hoạch tuyến đường mới sang năm, có bao nhiêu chuyên gia đều đang tranh giành nhau, có danh có lợi, anh nghĩ xem tại sao lại rơi vào tay Sầm Uất Nhiên?”

Ân Hoán không nói gì, chỉ cúi đầu rủ mắt.

Trương Lộ lại hít thở sâu, “Nếu không phải cô ta bị làm gì rồi, thì làm gì có lãnh đạo cấp cao nào lại dám bảo đảm cho cô ta…”

“Câm mồm!”

“A Hoán, anh đừng ngu ngốc nữa! Sầm Uất Nhiên coi anh như thằng ngu, cắm sừng lên đầu anh, chuyện đã đến nước này mà anh còn không tin em hay sao?”

Hắn cười lạnh, “Những lời cô nói, tôi không tin một câu nào hết.”

“Đây là chứng cứ! Anh xem đi!”

“Ngại quá, tôi không có văn hóa, xem cũng không hiểu.”

Trương Lộ: “…”

“Tôi nói một lần nữa, tránh ra.”

“Ân Hoán! Anh cứ tự lừa mình gạt người đi!”

“Hừ!” Cười lạnh, giơ tay đẩy cô ta sang một bên.

Trương Lộ lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ, vẻ mặt tràn ngập sự không thể tin được, “Anh… ra tay với em thật sao?”

Bờ môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, giống như người phải chịu ấm ức vô cùng to lớn.

Đáng tiếc, Ân Hoán là một người thô lỗ, không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc, nhìn thấy cô ta vẫn còn chặn đường ở đó, lại muốn giơ tay ra đẩy thêm cái nữa.

Trương Lộ cắn răng, đồng thời với động tác của hắn, liền nắm lấy tay hắn, mạnh mẽ ấn lên ngực mình.

“A Hoán, đừng tàn nhẫn đối với em như vậy…”

Lê hoa đái vũ.

Biểu cảm trên mặt người đàn ông có chút méo mó, còn giống như nuốt phải con ruồi chết.

Cố sức rút tay ra, Trương Lộ lại sống chết không buông, cuối cùng kéo cả tay lẫn người vào trong lòng.

Đáy mắt Trương Lộ sáng lên, nín khóc mỉm cười, “Em biết ngay là anh còn chưa quên em mà…”

Nói xong, ôm chặt người đàn ông vào trong lòng.

“Ô…”

Âm thanh ngọt ngào, nhẹ nhàng tình cảm.

“Trương Lộ, con mẹ nó đủ rồi đấy! Còn cứ bám riết lấy ông thế! Cô thèm thì đi mà tìm vịt đực đi!”

“A Hoán, anh…” Cô gái ngước mắt lên, đôi mắt mơ hồ.

Vẻ mặt uất ức và xấu hổ đó lại mang theo sự mong đợi yếu đuối đáng thương, tha thiết nhìn người đàn ông.

Trăm vẻ quyến rũ, nghìn kiểu si mê, chỉ vì lấy lòng chàng.

Tình này cảnh này, ở nơi đây con người này, mặc cho lòng chàng sắt đá, thì cũng bị sự mềm mại dung hòa chứ?

Đáng tiếc, Ân Hoán không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, cũng không biết lúc nào cứng lúc nào mềm, cho dù những lúc mây mưa trên giường với Sầm Uất Nhiên cũng toàn trực tiếp ra trận, ngoài những câu nói thô tục ra cũng không biết dỗ ngon dỗ ngọt, cùng lắm chỉ có một câu…

“Vợ ơi, em đẹp quá!”

Kẻ thô tục ăn ngay nói thật.

Cho nên, hàng loạt chiêu trò này của Trương Lộ quả thực là đã nhắm nhầm người rồi!

Ân Hoán thấy cô ta dán chặt lấy người mình liền thấy phiền phức, lại nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc sướt mướt cầu xin sự âu yếm vỗ về, bỗng chốc lửa giận nổi lên, sao con đàn bà này lại đê tiện như thế cơ chứ?

Trực tiếp đẩy cửa ra, giống như vứt bỏ một cái móng vuốt heo đang treo trên người mình, “Cô đã bị chơi tã rồi, ông nói rõ đây, ông không muốn động vào cô.”

Vẻ mặt Trương Lộ hết xanh lại đỏ.

“Anh… nói cái gì?”

Ân Hoán cười nhạo, “Cô nghe không rõ à, thế thì tôi nói lại lần nữa, ông coi thường cô đấy, cô nghe rõ chưa?”

“Ân Hoán! Anh dám coi thường tôi như vậy sao?”

“Cuối cùng tối nay cô cũng nói đúng được một câu.”

“Em không tin…” Vẻ mặt Trương Lộ hoàn toàn sụp đổ, “Trước đây rõ ràng là chúng ta rất tốt mà, anh quên rồi sao? Chúng ta là người yêu của nhau cơ mà?”

“Vừa khen cô một câu, cô lại bắt đầu lên cơn rồi đấy à? Lần sau nhớ thêm từ “cũ” vào sau chữ “người yêu” nghe chưa?”

“A Hoán, sao anh nỡ ác độc với em như vậy? Khi chúng ta ở bên nhau đã từng hạnh phúc như vậy… Có phải là Sầm Uất Nhiên không? Cô ta đã nói gì về em rồi? Tại sao anh lại biến thành thế này?”

Ân Hoán hất tay cô ta ra, “Ai cho cô gọi tên vợ tôi ra hả? Cô có tư cách gì để gọi tên cô ấy? Ngay cả một đầu ngón chân thôi cô cũng không sánh bằng được đâu!”

Thân hình Trương Lộ lung lay.

“Không… em không tin…”

Cô ta kéo váy xuống tận bụng, để lộ ra bộ ngực căng tròn, chỉ dùng hai bầu ngực tròn trịa ấy… hương sắc dạt dào.

Nhưng Ân Hoán lại không nhúc nhích.

“A Hoán, bao năm rồi, em chưa bao giờ quên anh, yêu em đi, xin anh hãy yêu em đi…”

Ân Hoán cười, đáy mắt hiện lên nụ cười tà ác, chính là ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.

Nếu nói Trương Lộ mặc quần áo vào là một con đĩ ẩn chứa sự lẳng lơ khêu gợi, thì khi cởi quần áo ra cô ta chỉ là một con gái điếm không hơn không kém.

Thứ lỗi cho hắn không có văn hóa, dùng từ ngữ thô tục, nhưng sự thật, có sao nói vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.