Tần Thiên Lâm miệng đầy máu, nhưng lại điên cuồng cười to, dường như vừa phát hiện ra điều gì thú vị lắm.
Ánh mắt Lục Chinh hung dữ, đạp lên ngực hắn. Tần Thiên Lâm ngã xuống đất, nhưng tiếng cười vẫn không dứt.
“Đủ rồi! Tôi dạy dỗ vợ tôi, Lục Chinh ông dựa vào đâu lại xen vào chuyện này chứ?!”
“Dựa vào việc nắm đấm của tôi lớn hơn cậu.”
Tần Thiên Lâm giơ tay lên lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt sắc bén như dao: “Tôi gọi ông là cậu, không có nghĩa là ông có thể tùy tiện xen vào việc riêng của tôi.”
Lục Chinh lạnh lùng nhìn hắn.
Tần Thiên Lâm nghểnh cổ lên trừng mắt nhìn lại, không chịu thua kém.
Một lúc sau, “Cậu chắc chắn đây là chuyện riêng của cậu?” Lục Chinh ung dung nói.
Sắc mặt Tần Thiên Lâm thay đổi, trong mắt ngoài sự phẫn nộ ra, còn có sự kinh ngạc không kịp che giấu.
Đàm Hi nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Cậu à, cậu chắc chắn muốn cố chấp như vậy hay sao?!” Hắn đã hối hận rồi, hắn không nên nhất thời kích động làm mọi chuyện náo loạn đến thế này. Lục Chinh vốn dĩ tính cách quật cường, thà chết cũng không khuất phục. Đàm Hi lại là kẻ điên không quan tâm đến bất kỳ thứ gì, một khi bị ép buộc, rất có khả năng hai người sẽ công khai quan hệ. Đây không phải là kết quả Tần Thiên Lâm mong muốn.
Lục Chinh liếc nhìn hắn, đáp qua loa, “Chuyện sớm muộn thôi.”
“Cô ta là vợ của tôi!” Hắn gầm lên, giống như một con thú đang vật lộn.
Đàm Hi đứng dậy, giữ chặt áo khoác, đi xuống theo bậc thang, mỗi bước chân đều giống như thể đang đạp lên trái tim người đàn ông: Cô chính là thượng đế, còn hắn là tên tù nhân đang chờ tuyên án.
Đừng mà… trong lòng Tần Thiên Lâm đang điên cuồng gào thét, nhưng vẫn giương mắt nhìn cô nhào vào lòng một người đàn ông khác.
Xưa nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy thần sắc dịu dàng đến thế xuất hiện trên mặt Lục Chinh. Đàm Hi dịu dàng ngoan ngoãn ẩn giấu sâu trong ký ức dương như lại quay trở về.
“Các người đã phản bội tôi!” Không thể chịu đựng được màn đả kích trước mặt này nữa, Tần Thiên Lâm gào thét lên tiếng, sắc mắt đỏ ngầu.
Đàm Hi xông lên, giơ tay giáng xuống một bạt tai: “Cái này trả lại cho anh!”
Lục Chinh nắm lấy hông cô đẩy về phía sau: “Ngoan, chuyện này để anh xử lý.”
“Không được!”
“Nhóc con, nghe lời nào…” Không quát tháo, cũng không cảnh cáo, trong đó còn bao hàm cả sự thương xót và bất đắc dĩ. Thậm chí Đàm Hi còn không dám thưởng thức kỹ lưỡng, cô sợ mình sẽ không nhịn được rơi lệ ngay tại đây.
Tần Thiên Lâm nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người, trong mắt lóe lên sự hung ác nham hiểm. Hắn nhanh chóng đứng dậy, vung nắm đấm về phía Lục Chinh.
“Cậu đánh không lại tôi đâu, thu tay về đi.” Anh ôm Đàm Hi nhanh nhẹn né tránh.
“Trả cô ấy lại cho tôi.”
Lục Chinh sầm mặt, đẩy Đàm Hi sang một bên, hai người lại bắt đầu đánh.
Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh từ ngoài cửa truyền vào, Tần Thiên Mĩ đứng ngoài huyền quan, bên chân là túi mua đồ rơi tán loạn dưới đất, “Anh hai, cậu, hai người…”
“Câm miệng!” Hai người đồng thời lên tiếng.
Biểu cảm trên mặt Tần Thiên Mĩ không thể dùng hai chữ “kinh ngạc” để hình dung nữa, phòng khách rối tung hỗn loạn, hai người thân thiết như máu thịt của cô ta…
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?!” Lục Thảo tức giận, tay kéo Đàm Hi, “Cô nói đi!”
“Này bà già, nếu tôi là bà thì lúc này tôi sẽ im miệng lại, không biết chuyện gì còn ra vẻ lên mặt à? Bà nghĩ mình là cái rốn vũ trụ thật chắc?” Cô đang giận cá chém thớt.
Lục Thảo nghe vậy liền nghệt người, tuy xưa nay bà ta và Đàm Hi vẫn luôn đối chọi nhau, nhưng đây là lần đầu tiên chơi bài ngửa với nhau như vậy!
“Em dâu, sao em lại nói chuyện với mẹ như vậy chứ?” Sầm Vân Nhi vẻ mặt không tán đồng.
Đàm Hi liếc nhìn cô ta một cái, cười lạnh: “Chẳng phải là tôi chỉ đang làm chuyện chị luôn muốn làm nhưng không có gan làm thôi sao? Chị dâu cả không những không cảm ơn tôi mà còn đạp một chân vào, đúng là thất đức mà!”
Sắc mặt Sầm Vân Nhi trắng bệch, khi đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Lục Thảo không khỏi chột dạ.
Kỳ lạ thật… mọi người đều biết Đàm Hi không dễ chọc vào, nhưng cũng không hề đến mức như bây giờ, toàn thân đều như mọc gai nhọn, vừa chạm vào đã đâm vào người khác! Dường như không còn đếm xỉa đến thứ gì, cũng không có bất cứ thứ gì có thể ràng buộc được cô.
Sầm Vân Nhi rủ mắt xuống, yên lặng tránh ra chỗ khác. Đàm Hi trước đây cô ta không dây vào được, thì người phụ nữ Đàm Hi như chiếc bình đã bị đập vỡ trước mặt này cô ta càng không dây vào được.
Ngọc đẹp không cứng được bằng ngói lậu, cách tốt nhất chính là tránh mũi nhọn.
Ngay cả Lục Thảo trước khi chưa làm rõ được mọi chuyện cũng không dám tùy tiện mở lời. Nhưng vẫn còn loài động vật đơn tế bào còn chưa mọc não nào đó…
“Họ Đàm kia, mày giữ mồm miệng sạch sẽ cho tao! Cái đồ súc sinh có cha mẹ sinh ra mà không được dạy bảo kia…”
Bốp!
“Cái bạt tai này là tao dạy dỗ mày, làm người thì đừng có ti tiện như vậy.”
Bốp!
“Cái bạt tai này là tao nói cho mày biết, kiếp sau đầu thai thì đừng có làm em gái của Tần Thiên Lâm, khiến người khác nhìn thôi đã thấy buồn nôn rồi.”
Động tác của Đàm Hi quá nhanh, mỗi câu mỗi chữ đều như viên bi lăn trong mâm tròn, vừa nhanh lại vừa gấp, Lục Thảo muốn bảo vệ cũng không kịp.
“Mày đánh tao à?! Dựa vào cái gì mà mày dám?!”
Đàm Hi cong khóe môi, đôi mắt lạnh lẽo.
Tần Thiên Mĩ tức đến nghiến răng nghiến lợi, đang định xông lên đánh lại, thì Lục Thảo đã kịp thời ngăn lại, “Thiên Mĩ, dừng tay!”
“Mẹ!”
Lục Thảo lạnh lùng nhìn quét qua. Tần Thiên Mĩ phẫn nộ rồi thôi, chỉ có thể nhìn Đàm Hi bằng ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ uất hận.
Đột nhiên, một tiếng kêu đau vang lên, tiếp đó truyền tới tiếng kêu rên đè nén. Tần Thiên Lâm ngã xuống đất không dậy được, mặt đầy máu, nhưng vẫn cố giãy giụa muốn đứng dậy, tiếng tục đánh lộn.
Lục Chinh đôi mắt lạnh lẽo như dao, đạp thẳng một cước lên ngực hắn.
“Cậu, cậu… thật độc ác!”
Lục Thảo thấy vậy, mặt thất sắc, “A Chinh, sao em lại làm vậy hả?!”
Tần Thiên Mĩ cũng chạy đến, “Anh, anh có sao không?”
Chỉ có Đàm Hi và Sầm Vân Nhi đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng bàng quan, một người vì chỉ muốn Tần Thiên Lâm chết quách đi cho xong, một người thông minh đứng quan sát tình hình.
Lục Chinh thu nắm đấm lại, chân vẫn còn giẫm lên ngực đối phương, “Cậu, đã phục chưa hả?”
Nhe hàm răng dính đầy máu ra, Tần Thiên Lâm cười lạnh: “Cho dù cậu đánh chết tôi thì trên danh nghĩa cô ấy vẫn là người phụ nữ của tôi thôi.”
Đàm Hi cười nhạo.
Nhưng Lục Chinh lại giống như con sư tử bị giẫm trúng đuôi, giơ chân lên giẫm một cái, biểu cảm trên gương mặt Tần Thiên Lâm méo mó. Lục Thảo sợ hãi đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, “A Chinh, chị không biết Thiên Lâm đã làm chuyện gì chọc giận đến em, nhưng mà chị tin là nó không cố ý đâu! Em…”
“Mẹ! Không được cầu xin hắn ta!”
“Anh, đừng nói nữa, anh chảy máu nhiều quá.”
Tần Thiên Lâm căn bản không hề nhìn đến cô ta, ánh mắt xuyên qua dừng lại trên người Đàm Hi: “Cô… đến đây.”
Cô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, coi như không nghe thấy.
“Xem ra cậu vẫn chưa được dạy dỗ đủ.” Ánh mắt Lục Chinh dữ tợn.
“Cậu dựa vào đâu mà dạy dỗ tôi? Đừng quên, cô ấy cũng gọi cậu là cậu đấy!”
“Thiên Lâm, câm miệng!” Lục Thảo tức đến giậm chân. Bà ta không hiểu giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra va chạm gì, cũng không biết có liên quan gì đến Đàm Hi. Bà ta chỉ biết rằng trong thời điểm mấu chốt này tuyệt đối không được chọc giận Lục Chinh, nếu không thì không chỉ Thiên Lâm, thậm chí ngay cả Tần gia cũng sẽ gặp họa theo.
Trên danh nghĩa, Lục Chinh gọi bà ta là chị, nhưng suy cho cùng cũng không phải là từ cùng một mẹ sinh ra, sao có thể thân thiết được chứ? Đối với người em trai này, Lục Thảo đa số là kính nể, thậm chí còn nịnh nọt lấy lòng, chân tình thật sự lại không có mấy.
“A Chinh, có gì thì từ từ nói, cứ coi như là… chị cầu xin em, có được không?”
Lục Chinh không nói gì.
“Cậu, cậu tha cho anh cháu đi! Anh ấy chảy nhiều máu quá…” Tần Thiên Mĩ vô thức giơ tay ra kéo tay áo anh, Lục Chinh yên lặng tránh né.
Lục Thảo ra sức nháy mắt ra hiệu: “Thiên Lâm, mau xin lỗi cậu con đi, đừng gây rối nữa!”
Hắn hừ lạnh, ánh mắt dán lên người Đàm Hi, dấy lên một tia sáng gần như là điên cuồng. Sự lạnh nhạt của cô khiến huyết dịch hắn sôi trào. Sự hờ hững của cô khiến lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, giống như một ngọn núi tuyết nguy nga, thu hút người ta trèo lên đỉnh chinh phục.
Nhưng Đàm Hi không nhìn hắn, tất cả sự chú ý của cô lúc này đều dồn lên người một mình Lục Chinh.
Bầu không khí quái dị giữa ba người không thoát khỏi con mắt của Lục Thảo, nhưng không nghĩ về hướng đó, bà ta đi đến kéo tay Đàm Hi, “Cô nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì hả?!”
Vừa dứt lời, liền phát hiện trên người Đàm Hi khoác một chiếc áo khoác nam giới, trong lòng Lục Thảo đột nhiên sinh ra một cảm xúc quái dị.
Đàm Hi bị bà ta kéo nên lảo đảo bước mấy bước, để lộ ra bờ vai trắng ngần.
“Cô…” Lục Thảo kinh ngạc khiếp sợ.
Đàm Hi kéo lại áo, vẻ mặt vô hồn, động tác ung dung.
Lục Chinh đạp Tần Thiên Lâm ra, đi đến bên cạnh cô: “Em có lạnh không?”
Lắc đầu, “A Chinh, em buồn ngủ, em muốn về nhà.”
“Ừm, chúng ta về nhà.” Nói xong, liền bế cô lên, đi thẳng về phía trước.
Phòng khách rộng lớn phút chốc trở nên yên tĩnh đáng sợ, cho đến khi bóng lưng hai người hoàn toàn biến mất, Lục Thảo mới không thể tin được kinh hô lên, chán nản ngồi sụp xuống sofa: “Sao có thể thế… sao có thể…”
Tần Thiên Lâm nằm bất động dưới đất, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, ý cười nơi khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn chưa dừng lại.
Lục Chinh, ông tưởng rằng tôi sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Cô ấy vốn dĩ chính là của tôi!
Sầm Vân Nhi đứng ở chỗ cửa ra vào, biểu cảm trên mặt không biết phải dùng từ gì để hình dung, giống như chiếc bảng pha màu bị đổ, màu gì cũng có. Vừa rồi, Lục Chinh bế Đàm Hi đi ngang qua người cô ta, sự lưu luyến dịu dàng trên mặt người đàn ông, sự tin tưởng dựa dẫm trên gương mặt người phụ nữ, những dấu hiệu ấy thể hiện rõ ràng rằng họ là một cặp tình nhân!
Sao có thể?
Sao lại thế được chứ?
Lục Chinh và Đàm Hi ư?!
“Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ nói gì đi chứ!” Chỉ có Tần Thiên Mĩ não vẫn chưa chạy lại được bình thường, “Chị dâu cả? Cậu và Đàm Hi kia có quan hệ gì? Tại sao cậu lại bế cô ta?”
“Con câm miệng lại ngay!” Lục Thảo giống như bị người ta chọc vào tử huyệt, đột nhiên nổi nóng.
Sầm Vân Nhi co rụt cổ lại, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
“Thiên Lâm, con nói cho mẹ biết, có phải là như vậy không?”
“He…” Hắn ngồi dậy, nhổ ra một ngụm máu, lại lấy tay áo lau sạch, “Em trai tốt của mẹ đã ngủ với con dâu của mẹ rồi, có phải là rất thú vị không?”
Lục Thảo như bị sét đánh. Suy đoán bà ta không muốn thừa nhận nhất trong lòng đã trở thành sự thật, bà ta liên tục lắc đầu: “Không đâu… có lẽ là, chúng ta đã hiểu lầm gì đó. Thiên Lâm con mau đi tìm A Chinh, giải thích cho rõ ràng…”
“Mẹ, đủ rồi! Họ đã chính miệng thừa nhận rồi, mẹ còn định tự lừa mình lừa người nữa hay sao?”
“Chuyện này… không thể nào!” Lục Chinh và Đàm Hi ư?! Hai người không quen biết cũng không có quen hệ thân thích này, sao có thể…
Tần Thiên Lâm cười lạnh: “Mẹ đừng quên, lần trước là ai đưa cô ta đến bệnh viện.”
Lục Thảo hít một ngụm khí lạnh, “Ý con là, bắt đầu từ lúc đó họ đã…”
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng lo nữa, con tự xử lý được.” Nói xong liền xoay người đi lên lầu, bước chân nặng nề trầm trọng.
Nhìn bóng lưng thất thểu của con trai, trong mắt Lục Thảo lóe lên sự đau lòng, sau đó đã chuyển hóa thành sự căm hận đối với Đàm Hi: “Con đĩ này!” Lại dám xúi giục Lục Chinh để hãm hại Thiên Lâm, không thể giữ lại được nữa…
Sau khi Lục Thảo rời đi, Sầm Vân Nhi mới cho người đưa Lưu Toàn đang bị thương nằm ngoài cửa đến bệnh viện, rồi gọi người làm đến dọn sạch phòng khách.
“… Tôi không biết các người đã nhìn thấy gì, hay nghe thấy gì, đều phải quên hết đi, không được nhắc lại nửa lời! Tần gia không giữ người làm không biết giữ mồm giữ miệng, các người tự liệu đấy.”
“Vâng.”
Sắp xếp mọi người xong, Sầm Vân Nhi day day mi tâm, lúc chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì bị Tần Thiên Mĩ kéo lại, “Chị dâu cả, đã, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mẹ và anh hai lại tức giận như vậy? Cậu và Đàm Hi, họ…”
“Thiên Mĩ, chấp nhận sự thật đi.”