Tần Thiên Lâm nghe vậy, tức giận không chỗ nào trút được. Hắn không thể hiểu nổi tại sao một người lại có thể thay đổi hoàn toàn được như vậy.
Trước đây, người chính miệng nói ái mộ hắn, chỉ chớp mắt đã hận đến mức chỉ muốn giẫm đạp hắn dưới chân. Có phải phụ nữ đều dễ thay đổi như vậy không?
Đàm Hi không biết được suy nghĩ bây giờ của hắn, tập trung cảnh giác, liếc nhìn chiếc điện thoại đã tử vong nằm chình ình dưới đất, hy vọng cuộc gọi vừa nãy có tác dụng.
Nhiệm vụ cấp bách lúc này là kéo dài thời gian, đợi Lục Chinh đến đây.
“Tại sao chứ?” Hắn đột nhiên mở miệng nói.
Đàm Hi nhíu mày, không hiểu ra sao.
“Tại sao lại là Lục Chinh?”
Đàm Hi bỗng thấy buồn cười: “Tại sao không thể là anh ấy chứ? Cao to đẹp trai, hàng hịn súng tốt, quan trọng nhất là có tiền. Dù trên phương diện nào anh ấy cũng đều rất phù hợp…”
“Câm miệng!”
Đàm Hi cười lạnh, đôi mắt lộ vẻ coi thường.
Tần Thiên Lâm giống như một con sư tử bị chọc giận, hung dữ nhào lên phía trước, giơ tay ra bóp cổ cô. Đàm Hi tránh không kịp, nhưng không cam chịu giơ tay chịu trói, nhấc chân lên đá vào đầu gối đối phương. Tần Thiên Lâm hừ lên một tiếng, nhấc tay lên định vung một bạt tai nữa.
Trong lòng Đàm Hi biết rõ không tránh được, nên dứt khoát tiến lên, nửa gương mặt lộ ra ngay trong phạm vi đối phương có thể vung tay đến được: “Đánh đi, có phải là lần đầu tiên nữa đâu!”
Bàn tay cứng nhắc khựng lại giữa không trung, khẽ run rẩy. Tần Thiên Lâm không biết nỗi sợ hãi trong lòng mình từ đâu mà có, nhưng hắn có một dự cảm rất mãnh liệt rằng, một khi cái tát này giáng xuống thì mối quan hệ giữa hắn và Đàm Hi sẽ thực sự không thể nào cứu vãn nổi nữa.
Không… đó không phải là kết quả hắn muốn…
Đàm Hi cười lạnh, mắng hắn “đồ hèn”.
Trên trán Tần Thiên Lâm nổi đầy gân xanh, đáy mắt cũng hiện lên một màu đỏ rực. Hắn muốn ra tay, cực kỳ muốn, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng băng giá của Đàm Hi, hắn lại từ từ bình tĩnh lại.
Đàm Hi nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của hắn, lùi về sau mấy bước.
Tần Thiên Lâm cười chế giễu, rút thuốc ra châm lửa hút, rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Hít thật sâu hai hơi, trầm giọng nói: “Bắt đầu từ lúc nào?”
Đàm Hi không đáp lại.
“He, cô có bản lĩnh thật đấy, ngay cả Lục Chinh xưa nay không gần nữ sắc cũng bị cô làm cho hoa mày chóng mặt.” Ngay cả hắn cũng…
“Cảm ơn anh đã quá khen.”
“… Hai người ngủ với nhau rồi?”
Toàn thân Đàm Hi cứng ngắc, sự đề phòng trong đôi mắt càng hiện lên rõ rệt hơn.
“Xem ra đúng là ngủ với nhau thật rồi…” Làn khói bao quanh khiến gương mặt người đàn ông cũng trở nên mơ hồ.
Đàm Hi nghe thấy vậy chỉ cảm thấy sự hung ác nguy hiểm đang quấn quanh, suýt nữa thì không thở nổi.
“He, hàng hịn súng tốt à… Đàm Hi, cô là đồ đê tiện!”
Loảng xoảng!
Chiếc bàn kính trước mặt bị hắn đạp đổ. Đàm Hi lùi về sau mấy bước liên tiếp, nhưng vẫn bị mảnh vụn kính đâm vào bàn tay, đau nhói nhưng không chảy máu.
“Đồ điên!” Cô mắng.
“Đúng vậy, tôi chính là thằng điên đấy.” Tần Thiên Lâm tức giận không có chỗ phát tiết, “Lần trước mấy roi đó sao không giết chết cô luôn đi chứ?!”
Con ngươi Đàm Hi chợt co rụt lại, tiện tay cầm bình hoa ở bên cạnh ném đến, mặt Tần Thiên Lâm lập tức biến sắc, xoay người né tránh, nhưng thái dương vẫn không tránh khỏi bị trầy da. Đang định phản kích lại đã nhìn thấy ánh mắt gần như là điên cuồng của Đàm Hi, hắn ngẩn người đứng nguyên tại chỗ.
Từ khi bước vào cho đến vừa rồi, người phụ nữ này vẫn luôn bình tĩnh, giống như một vũng ao tù, đánh thế nào cũng không dậy nổi sóng, nhưng bây giờ lại chỉ vì một câu nói của hắn mà biến thành thế này, vành mắt như muốn nứt ra, sự hận thù tràn ngập đôi mắt. Tần Thiên Lâm cảm thấy có một bàn tay khổng lồ vô hình đang bóp cổ hắn, dốc sức nắn bóp trái tim hắn! Tại sao lại như vậy chứ?
Đàm Hi có thể không bận tâm đến những hành vi của người đàn ông đứng trước mặt cô, bởi vì cô là Viêm Hề. Tần Thiên Lâm đối với cô còn không bằng một người xa lạ, nhưng hắn tuyệt đối không nên nhắc đến trận đòn roi kia! Nguyên chủ đang sống lành lặn nguyên vẹn cứ thế bị hắn đánh chết đi như vậy, cô không thể nhịn nổi, cũng không muốn nhịn nữa!
“Tần Thiên Lâm, anh chỉ ước gì tôi đi chết đi đúng không?”
“Tôi…” Không có.
“He, trước đây tôi phải mù đến cỡ nào mới đi thích cái đồ rác rưởi như anh cơ chứ?”
Tần Thiên Lâm cuộn chặt hai nắm đấm lại.
Đàm Hi cười lạnh: “Anh không phục cái gì chứ? Tôi thấy mình nào có bản lĩnh để khiêu khích được tâm trạng của cậu Hai Tần đâu.”
“Không có bản lĩnh? Đàm Hi.” Hắn khẽ cười, “Cô không hiểu thật hay là giả bộ không hiểu?”
Ánh mắt hơi lóe lên.
“Được, vậy thì tôi nói cho rõ ràng. Cô đã thành công khiến tôi có hứng thú với cô rồi, tôi không định buông tay đâu.”
“Đồ bệnh hoạn!”
“Mắng đi, tôi thích nhìn dáng vẻ điên cuồng phẫn nộ của cô, đặc biệt là đôi mắt, tuyệt đẹp cực kỳ.” Đôi mắt người đàn ông lộ vẻ điên cuồng.
“Đáng tiếc, tôi không có hứng thú với anh!”
“Mạnh miệng.”
Đàm Hi cười nhạo, “Anh dựa vào cái gì mà tưởng rằng tôi đã có Lục Chinh rồi mà còn coi trọng anh chứ?”
Chỉ một câu nói đã đâm trúng vào chỗ đau của Tần Thiên Lâm. Cô hiểu quá rõ sự tự tôn và giới hạn đáng buồn cười của người đàn ông nà. Hắn đang đố kỵ, đang không cam tâm.
Tần Thiên Lâm cắn răng: “Đồ đĩ!”
“Cảm giác bị cắm sừng có dễ chịu không? Có vui không? Lục Chinh ấy à, anh phải gọi anh ấy là cậu đấy…”
“Đàm Hi, là cô tự tìm đường chết!” Hắn cười lạnh, giống như ma quỷ giơ nanh múa vuốt, lộ ra hàm răng nanh rậm rạp đáng sợ.
Cô thầm nghĩ không ổn rồi, chân trái vừa sải bước đi đã bị người đàn ông túm lấy vai, bị ép quay người lại. Đàm Hi đối mặt với hắn, một tàn bạo phi lý, một lãnh đạm như sương thu.
“Lục Chinh làm cô sướng thế nào hả, mà cô cứ luôn mồm khen hắn súng thật hàng ngon?”
Bốp… Đàm Hi tát hắn một cái bạt tai, sắc mặt lạnh lẽo trầm ngâm.
“Ha ha… Cô câu dẫn đàn ông như vậy đấy à? Muốn mà còn chối à?”
Cô lại giơ tay lên, nhưng đã bị Tần Thiên Lâm tóm lấy được. Đàm Hi cong môi, thúc đầu gối vào hạ bộ hắn. Người đàn ông kêu lên thảm thiết.
“Đồ ngu!” Cô muốn giãy giụa thoát khỏi sự kiềm kẹp của Tần Thiên Lâm, nhưng lại bỏ qua đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ của gã đàn ông.
Đúng lúc Đàm Hi tưởng rằng sắp thoát được rồi, thì Tần Thiên Lâm bỗng nhiên ấn cô vào trong lòng hắn, xoay người đè cô lên sofa.
“Tránh ra, đồ khốn kiếp!” Cô nhấc người lên, dùng chân đá.
Tần Thiên Lâm nhảy lên người cô, hai tay kẹp chặt lấy cổ tay Đàm Hi, ánh mắt vừa lạnh lẽo lại hung ác.
Hắn hôn, cô né.
“Hôm nay tôi sẽ cho cô nhìn rõ hiện thực, rốt cuộc ai mới là người đàn ông của cô!”
“Cút ra!” động tác Đàm Hi trở nên điên cuồng, gương mặt Tần Thiên Lâm đã bị cô cào rách mấy vết.
Hơi thở nóng rực phả lên cổ cô, không giống như cảm giác quen thuộc Lục Chinh mang lại cho cô, sự lạnh lẽo ác độc trên người Tần Thiên Lâm khiến cô hít thở khó khăn, giống như bị dồn vào trong không gian chật hẹp, không khí dần trở nên loãng đi.
“Anh làm thế này là cưỡng bức!”
“Tôi là chồng cô, ngủ với tôi là chuyện đương nhiên không có gì phải bàn cả.”
“Tôi nhổ, chúng ta đâu có giấy đăng ký kết hôn, anh là cái thể loại con mẹ nó chồng gì thế!”
“Ngoan nào, tôi nợ cô một đêm động phòng hoa chúc, hôm nay bù lại cho cô.”
“Cút đi, tôi không thèm!”
“Đàm Hi, chuyện đến nước này không do cô quyết định được nữa rồi.” Tần Thiên Lâm điên cuồng cười lớn, giật áo khoác của cô, rồi thọc tay vào trong quần jeans lôi vạt áo của cô ra, “Vợ à, em thơm quá…”
Ánh mắt Đàm Hi trở nên hung ác, giơ tay, cào thành năm vệt lớn trên mặt gã đàn ông. Tần Thiên Lâm xoay tay giơ lên, “**!”
Cái tát đinh tai nhức óc, bên má phái đau đến chết lặng. Đàm Hi nếm được mùi máu tanh lan khắp trong miệng, con ngươi đen sẫm đến đáng sợ.
Tay Tần Thiên Lâm run run, tim đập loạn nhịp.
Đúng lúc này, Đàm Hi lật người ngồi dậy. Tần Thiên Lâm bị cô ấn ngược lại vào một góc trên sofa. Cô liều mạng bóp chặt cổ hắn, sự hận thù trong mắt khiến người khác lạnh lẽo đến kinh người.
Toàn bộ quá trình, Đàm Hi không hề gào hét, thậm chí còn không phát ra bất cứ âm thanh nào. Đôi môi hồng mím chặt lại, tất cả sự phẫn nộ và căm giận chuyển hóa thành sức mạnh khủng khiếp dồn hết lên đôi tay cô.
Hai má Tần Thiên Lâm đỏ lên, hai mắt trắng bệch, một khoảnh khắc nào đó hắn tưởng rằng mình sắp chết.
Nỗi sợ hãi đó giống như lưỡi hái tử thần đè lên tim hắn, ngoài sợ hãi ra chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
“Đàm… Hi, cô… là của tôi…” Hắn nói từng chữ một.
Đàm Hi giữ đầu hắn, đập mạnh vào bức tường sau lưng mình.
Cộp cộp cộp.
“Bây giờ, tôi có còn là của anh nữa không?” Cô cười vừa tuyệt tình lại xán lạn.
Sự mê luyến trong mắt Tần Thiên Lâm càng đậm hơn: “Tôi muốn… ôm em… xuống địa ngục…”
“Đồ điên!” Đàm Hi đỏ bừng mắt, tiếp tục đập.
Tần Thiên Lâm cố chịu đựng cơn choáng váng truyền đến, miệng vẫn còn cứng hơn thép: “Tôi muốn… vuốt ve… khắp người em… làm…”
Đàm Hi lật tay giáng một cái tát: “Súc sinh!”
Đúng lúc cô buông lỏng tay, Tần Thiên Lâm nhân cơ hội thoát ra, giơ tay xé áo len bên trong của cô.
Hai người vật lộn từ trên sofa xuống đất. Người đàn ông đang chinh phục, người phụ nữ đang trút giận, không ai nhường ai.
“Nhị gia, anh không thể vào trong được…” Giọng Lưu Toàn vang lên.
“Cút ngay.” Mạnh mẽ lại bá đạo.
“Nhị gia…”
“Cút!” Tiếp đến là tiếng kêu thảm thiết của Lưu Toàn truyền đến.
Đàm Hi nghe thấy giọng nói quen thuộc, suýt nữa rơi lệ, “Lục Chinh, em ở… ưm ưm…”
Đôi mắt Tần Thiên Lâm điên cuồng, bịt miệng Đàm Hi lại, kéo cô lên lầu.
Đàm Hi nắm chặt lấy tay vịn cầu thang không chịu buông ra, Tần Thiên Lâm tức điên. Tiếng đập cửa truyền đến, Lục Chinh lập tức phá cửa xông vào. Hắn đột nhiên buông tay, xoay người đè lên người Đàm Hi, xé nát chiếc áo len trên người cô, để lộ ra mảng da thịt trắng tuyết nõn nà trước ngực, “Đàm Hi, em không thoát được đâu! Ha ha…”
Khoảnh khắc cánh cửa bị đá văng, cảnh tượng đầu tiên Lục Chinh nhìn thấy là cảnh tượng hỗn loạn trong phòng khách, chiếc bàn trà vỡ vụn, ghế sofa xộc xệch, trong nháy mắt đã cuộn lên mùi máu tanh.
Giữa cầu thang lên tầng hai, một nam một nữ đang ở đó, một người nằm, một người ngồi xổm bên trên.
Máu nóng xộc thẳng lên đại não, Lục Chinh xông tới, nắm lấy cổ áo Tần Thiên Lâm thụi cho một đấm.
“Khốn kiếp!”
Tần Thiên Lâm kêu rên đau đớn, rồi lăn xuống dưới theo bậc cầu thang.
Đàm Hi nằm trên cầu thang, chiếc áo len rách nát làm lộ ra bra màu đen, mái tóc đen dài hỗn loạn như một người điên, cho dù mặt đã dính máu nhưng vẫn không nhìn thấy bất kỳ một giọt nước mắt nào.
Cô nói: “Lục Chinh, anh đến muộn quá! Sau này không tin anh nữa…”
“Anh xin lỗi! Anh xin lỗi…” Anh ôm cô vào lòng, Đàm Hi có thể cảm nhận được bàn tay người đàn ông đang run rẩy.
Cô cười, ảnh hưởng đến khóe môi đã bị rách, đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Anh phải nhớ lấy, báo thù cho em. Tần Thiên Lâm muốn cưỡng bức…”
“Ừ.”
Nhưng Đàm Hi dường như không nghe thấy lời hứa của anh, tự mình nói hết: “Còn tát em nữa. Anh không thể vì hắn là cháu anh mà dung túng bao che…”
“Không đâu.”
“Hi hi, vậy thì được.”
Lục Chinh cởi áo khoác ngoài ra, bọc cô lại thật chặt, “Anh bế em về, có được không?” Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, mang theo cả sự thận trọng che chở, dường như cô là một con búp bê bằng sứ dễ vỡ.
“Không được, em còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ bị đánh của hắn, sao đi được chứ?”
Lục Chinh cắn răng, “Em đợi anh.”
“Được.” Rõ ràng cô đang cười, nhưng trong đôi mắt lại là ánh sáng vỡ vụn, mang theo sự hận thù.
Ôm đầu gối ngồi trên bậc cầu thang, cài từng chiếc cúc áo khoác của Lục Chinh lại, Đàm Hi nhìn Tần Thiên Lâm bị đánh, kêu gào, cuối cùng là gục xuống đất không đứng dậy nổi. Cô cười đến dạt dào hứng thú, sự hưng phấn trong huyết dịch bừng lên, sự tà ác chôn sâu trong lòng sắp sửa dâng lên.
Một khoảnh khắc nào đó, cô ngửi thấy mùi thơm của máu, khiến con người ta muốn ngừng mà không được.
Khi Tần Thiên Lâm ngã xuống đất, hắn nhìn chằm chằm về phía cô, mang theo nụ cười nhe răng đầy sâu xa.
Đàm Hi nhìn đáp lại, khóe môi cử động: Sao anh không đi chết đi?
“Ha ha ha…”