Ân Hoán nghe thế cũng không giận, dường như đã quá quen với cái miệng độc địa này của Đàm Hi rồi.
Hắn chỉ bình tĩnh đáp: “Có thể là đàn em của tôi, cũng có thể là người bên trên.”
Đàm Hi trầm ngâm trong chớp mắt: “Anh lên chức quá nhanh, bị người ta ghi hận cũng không có gì lạ.”
“Quen rồi sẽ tốt thôi.” Ân Hoán không ngốc, trong lòng hắn quá rõ ràng, so với những người dùng dao kiếm chém giết mà đi lên thì hắn thiếu mất sự độc ác và tàn nhẫn, do đó không có tính uy hiếp với người khác.
Hắn không đè được đám đàn em, cũng không nhận được sự đánh giá cao từ những lãnh đạo cao hơn ngoài Vu Sâm.
“Thực ra, anh hoàn toàn có thể suy nghĩ lại xem nên đi con đường này như thế nào.”
Ân Hoán nhíu mày.
“Tôi đổi cách hỏi khác nhé, anh xác định vị trí của mình ở bang hội là gì?”
“… Tôi không hiểu.”
“Trong một đoàn thể, có người dùng nắm tay để lập uy, có người dùng đầu óc để thu phục kẻ thù, anh cảm thấy mình là hạng người trước hay sau? Hay là, có đủ cả hai?”
Ân Hoán chìm vào im lặng.
“Vấn đề này, anh hãy tự cân nhắc. Hiện tại anh gọi tôi tới có việc gì không? Chắc chắn không phải là ngồi nói chuyện trời đất với anh rồi.”
“… Đàm Hi, cô sống quá tỉnh táo.” Tỉnh táo tới mức làm người ta chán ghét.
“Đó là do anh vẫn luôn giả vờ ngủ mê thôi.”
“Giờ tôi đã tỉnh rồi, nhưng nhận ra trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt.”
“Chờ đến khi mắt của anh đã thích ứng được với bóng đêm thì anh sẽ càng nhìn thấy được nhiều thứ hơn.”
“… Tôi không nói lại cô được.”
Đàm Hi khẽ nhếch môi cười.
Lúc này, A Hùng cầm cốc nước đi từ trong nhà ra, “Chị, uống nước đi.”
Đàm Hi cầm lấy cái cốc, cười với Ân Hoán, “Đàn em này của anh ngoan thật đấy.”
A Hùng rũ mắt, trên mặt hoàn toàn không có sắc thái dư thừa nào.
Ân Hoán ừ một tiếng rồi lại rơi vào thất thần, có rất nhiều lúc hắn thật sự không hiểu nổi Đàm Hi.
“Anh tên là A Hùng à?” Giọng đầy hứng thú, Ân Hoán nhíu mày lại theo bản năng nhưng không hề lên tiếng ngăn cản.
“Vâng.”
“Họ gì?”
“Lý.”
“Ồ, tiếc quá. Nếu họ Cẩu, hợp lại rồi gọi thì chẳng phải sẽ là “Cẩu Hùng” sao?” Nói xong còn che miệng cười duyên một cái.
“Đàm Hi, tích khẩu đức chút đi.” Ân Hoán không thích cô dùng loại giọng điệu này để trêu chọc những người anh em vào sinh ra tử với mình.
“Đàn em của anh còn chưa mở miệng, đại ca như anh nóng nảy cái gì chứ?” Đàm Hi không cho là đúng.
Ân Hoán cố mà nén giận, nhưng trong lòng cũng rất nghi hoặc. Đàm Hi không có tính khinh người, cũng chưa từng không tôn trọng ai.
Giống như Nhất Sơn và Phì Tử, ngay cả tên phản đồ A Phi kia cũng thế, cô chưa bao giờ cười nhạo họ, sao vừa gặp A Hùng đã…
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên trở nên thâm thúy, đứng lên, nói với Đàm Hi: “Cô vào đây, tôi cho cô xem cái này.”
“Được thôi.” Đàm Hi theo hắn đi vào trong, A Hùng cũng đi theo sau hai người.
Ân Hoán đột nhiên xoay người lại, ngăn không cho hắn vào: “Cậu chờ ở bên ngoài đi.”
“… Vâng.”
Hai người đi vào nhà trong, Ân Hoán còn cẩn thận khóa cửa lại.
“Có phải cô phát hiện ra điều gì không?”
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy A Hùng kia có vấn đề gì à?”
Hai người gần như mở miệng cùng một lúc.
Ánh mắt Ân Hoán thâm trầm, sau một lúc lâu mới nói: “Nói cho rõ xem nào.”
“Nhìn thấy tôi, trong mắt hắn có quá nhiều phòng bị, nếu thực sự suy nghĩ cho anh thì sẽ không có loại ánh mắt đó. Hắn coi tôi là sự đe dọa, còn đe dọa tới cái gì thì phải hỏi chính hắn thôi.”
Đàm Hi do chính Ân Hoán gọi tới, chắc chắn là không phải đe dọa tới Ân Hoán rồi, thế nên sự đề phòng trong mắt A Hùng đáng giá để tìm hiểu rõ ràng.
“Tiếp theo, chuyện tôi cố ý lấy tên hắn ra trêu đùa, thậm chí nhiều lần cường điệu thân phận đàn em của hắn, một khắc đó, sự tức tối và không phục trong mắt hắn vô cùng rõ ràng, nên hắn mới lựa chọn cúi đầu rũ mắt.”
“Chỉ dựa vào mấy cái này mà cô đã nghi ngờ anh em của tôi rồi ư?”
“Ân Hoán, đừng có đùa với tôi. Nếu anh không nghi ngờ hắn thì sao có thể gọi tôi vào đây nói chuyện chứ? Còn lấy cớ rót nước để sai hắn đi chỗ khác nữa?”
“Đàm Hi đúng là Đàm Hi.” Người đàn ông khẽ cười, “Thông minh đến mức không giống người bình thường.
“…” Mẹ kiếp, rốt cuộc là khen hay châm biếm đây hả?
Dường như hiểu được sự rối rắm của cô, Ân Hoán liền giải thích: “Khen cô đó.”
“Gọi tôi tới là muốn bắt tay đối phó hắn à?”
“Đúng!”
“Ha ha… Anh cũng quá coi trọng thôi rồi đấy. Đừng quên, tôi là con gái đấy!” Đầu óc bị chập mới coi cô là cứu binh.
“Nếu một người đàn ông tới thì chỉ sợ A Hùng sẽ chó cùng rứt giậu, cá chết lưới rách.”
“Thế nên con mẹ nhà anh liền kéo tôi xuống nước phải không?” Đàm Hi nghiến răng. Nếu không phải chỗ này quá nhỏ không dễ hành động thì cô đã đánh chết Ân Hoán rồi.
Thằng nhãi hư hỏng nào đây?!
“Trước kia giúp anh coi như uổng phí hết, anh đúng là đồ vong ân bội nghĩa!”
Ân Hoán cười, “Không độc ác thì không phải đàn ông, cái này là cô dạy tôi.”
Mặt Đàm Hi chợt lạnh xuống, “Nếu tôi thích thì anh sẽ chết ở đây đấy, đừng có không tin.”
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Chỉ đùa một chút thôi, có cần nghiêm túc như thế không?”
“Chẳng buồn cười tí nào hết!”
Ân Hoán lập tức thu hồi hết những vẻ mặt dư thừa, hai tay giữ chặt lấy vai thiếu nữ, “Đàm Hi, tôi không thể chết được.”
“…”
“Giúp tôi.”
“…”
“Cầu xin cô.”
“Ân Hoán, anh đã nợ tôi quá nhiều rồi.”
“Rồi sẽ có lúc tôi trả lại hết.”
Đàm Hi nhìn hắn thật sâu, một lúc sau mới nói: “Anh nhớ kỹ những lời anh vừa nói đấy.”
Trong mắt người đàn ông bộc phát ra ánh sáng khiếp người, gằn từng chữ một: “Không dám quên.”
Đàm Hi cười hừ lạnh, không tỏ ý kiến.
“Cô nghĩ ra biện pháp gì chưa?”
“Trên người hắn có súng không?”
Ân Hoán gật đầu: “Hai cây.”
“Anh thì sao?”
“… Cây súng thứ hai của hắn là lấy từ chỗ tôi.”
Đàm Hi thật sự muốn tọng cho tên này một đấm: Con mẹ nhà anh bị ngu rồi à? Thứ đồ giữ mạng mà cũng đưa cho người khác được!
“Giờ phải làm sao đây?”
“… Báo cảnh sát.”
Mười lăm phút sau, tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa tới gần.
Rầm rầm rầm…
“Anh Hoán, cảnh sát tới rồi!” Là giọng của A Hùng, cửa cũng suýt bị hắn đập vỡ luôn.
Ân Hoán từ bên trong đi ra, túm lấy Đàm Hi chạy ra ngoài, “A Hùng, chúng ta phân công nhau hành động, tôi sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát, chuyện kế tiếp cậu biết nên làm thế nào rồi đấy!”
Dưới sự hoảng loạn, hai người liền phân ra hai hướng đối diện và chạy như điên.
Đến khi A Hùng nghe thấy tiếng còi cảnh sát đi xa dần rồi tắt hẳn, hắn mới dừng lại há miệng thở dốc. Hiện tại, hắn hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Lọt vào trong mắt là một mảnh đen nhánh, chỉ có thể mơ hồ nhận ra đây là một ngõ nhỏ hẹp.
Hai tay chống xuống đầu gối thở dốc, miệng khô lưỡi khô, đầu óc lại quay cuồng suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, khoan đã!
Phân công nhau hành động… thu hút sự chú ý của cảnh sát… cậu biết nên làm thế nào rồi đấy?!
Nên biết cái gì chứ?
Trong đầu A Hùng nổ bùng một cái: Thôi xong! Bị lừa rồi!
Tại một khách sạn ở Tân Thị.
Đàm Hi mua đủ cồn và một đống thuốc có thể dùng được như thuốc cầm máu, miếng dán hạ sốt, thuốc hạ sốt…
Lúc đẩy cửa đi vào, Ân Hoán đang ngồi dựa vào cửa sổ sát đất hút thuốc, vẻ mặt vừa cô đơn vừa lạnh lùng, mặc dù sự đau đớn khiến cho mặt hắn trắng bệch nhưng trong đôi mắt vẫn ẩn chứa sự mạnh mẽ.
Đây mới là lý do mà Đàm Hi quyết định giúp hắn.
Bởi vì đáng giá.
“Lại đây bôi thuốc nào.”
Người đàn ông đứng lên, gập người đi tới bên giường, tay vẫn luôn ấn trên bụng.
Đàm Hi tiến vào toilet đổ một chậu nước ấm, lại đổ vào trong đó nửa chai cồn, giặt ướt cái khăn lông vừa mới mua, “Bỏ tay ra.”
Ân Hoán làm theo.
Vải áo dính bết lên miệng vết thương, cũng may là cô đã mua kéo, cồn tiêu độc nên sau khi cắt đi toàn bộ phần vải quanh miệng vết thương, cô dùng nhíp nhổ sạch vải đang dính quanh miệng ra rồi lau sạch sẽ.
Người đàn ông để trần nửa người trên, Đàm Hi chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua rồi kết luận một câu: Không cường tráng như người đàn ông của cô, cơ bụng cũng không đẹp bằng Lục Chinh.
“Tôi có thể tự làm…” Ân Hoán cắn răng cố nhịn.
Đàm Hi trừng mắt với hắn, cứng rắn mắng: “Cái này cũng phải trả lại, ghi sổ hết.”
“…”
Vết thương vì dao chém, một góc nghiêng thẳng tắp kéo dài từ góc trái bên trên xuống góc phải bên dưới, dài tới mười mấy centimet, cũng may là miệng vết thương không sâu lắm.
“Nếu muốn nhanh chóng hồi phục thì phải tới bệnh viện khâu lại đi.” Đàm Hi vừa nói vừa thu dọn đồ, cuối cùng đổ cồn lên quần áo nhiễm máu và đám bông dùng một lần rồi đốt sạch.
“Cảm ơn.” Ánh mắt hắn rất chân thành.
Đàm Hi không ngẩng đầu mà xốc chăn lên, “Đừng có ngồi đó nữa, nằm xuống đi, nếu không sẽ lại chảy máu nữa đấy.”
“Tôi không buồn ngủ.”
“Bảo anh nằm chứ ai bảo anh ngủ.”
“…”
Thu dọn xong hết thảy, Đàm Hi mới kéo ghế ra và ngồi bên mép giường, “Nói đi, kế tiếp anh tính như nào?”
Ân Hoán nghiêng đầu nhìn cô, dưới ánh đèn vàng, gương mặt trắng nõn của thiếu nữ trầm tĩnh như nước, nhìn từ xa thì tưởng sóng êm gió lặng nhưng thực chất sóng ngầm lại vô cùng mãnh liệt.
“Không thể để A Hùng tìm thấy tôi.”
“Anh định ở lại Tân Thị sao?”
“Tôi cần thời gian hai ngày.”
“Hai ngày à?”
“Ừ. A Hùng không tìm thấy tôi thì sẽ không có cách nào giao phó với người đứng sau lưng hắn, kiên trì cùng lắm hai ngày thì sẽ quay về thôi. Tôi chỉ cần đi theo hắn là có thể tìm ra kẻ muốn lấy mạng mình.”
“Có cần liên hệ với ai không?” Đàm Hi ném điện thoại cho hắn.
“Không cần.”
“Lãnh đạo trực tiếp của anh thì sao?”
“Anh ta không rảnh quan tâm mấy cái đánh giết vớ vẩn này.”
Đàm Hi “chậc” một tiếng, “Nếu hết thảy đều nằm trong kế hoạch thì coi như tôi đã tận tình tận nghĩa rồi, trời sáng tôi sẽ về trường, anh tự chú ý đấy.”
“Ừm. Hình như tôi lại nợ cô thêm một mạng.”
“Biết là tốt rồi.”
Sau nửa đêm, Đàm Hi ngủ tạm trên một chiếc giường khác, thỉnh thoảng lại kiểm tra tình trạng của Ân Hoán, thấy không có dấu hiệu phát sốt, cô mới khẽ thở phào.
Tờ mờ sáng hôm sau, Đàm Hi liền tỉnh giấc.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên Ân Hoán vẫn còn đang ngủ, lúc cô đi cũng không đánh thức hắn dậy.
Lúc về tới trường thì đã là 9 giờ sáng, may mà sáng nay không có tiết học.
Đàm Hi mở cửa ký túc ra thì bị ba luồng ánh mắt cùng bắn tới. Cô ngẩn người, không biết nên tiến vào hay lùi ra nữa.
“Đêm không về ngủ?”
“Tình một đêm?”
“Lêu lổng với thằng nào?”
“Hôm qua đi gấp gáp như thế, rõ ràng là vội không chờ nổi nha~”
An Đại Mỹ Nhân tổng kết bằng một câu: “Quá lợi hại!”
Đàm Hi: “…”
Hàn Sóc xông lên hít ngửi loạn xị ngậu: “Mùi gì thế nhỉ? Quái quái.”
“Đừng ồn, tớ đi tắm cái đã.”
Từ trong phòng tắm bước ra, Đàm Hi vừa đi vừa lau tóc, không nói một câu nào đã bò lên giường, nhắm chặt mắt, nằm giả chết.
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng khẽ thởi dài.
Chìm đắm quá mức rồi.
Giỏi thật đấy.
Thôi để cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe lại đã.
Đàm Hi ngủ một giấc tới tận lúc mặt trời lặn, sau đó vì đói quá mà tỉnh lại.
Mùi hương của thức ăn xộc vào mũi, cô mà còn không tỉnh lại thì chắc sẽ bị thèm mà chết mất.
Quả nhiên, cô nàng Hàn Sóc đang ngồi ăn cơm hộp, người mặc đồ ngủ in hình hoạt hình, đầu bù tóc rối, hoàn toàn không có dáng vẻ của một ngôi sao chút nào.
Đàm Hi chớp mắt mấy cái liền ngồi dậy, trèo xuống thang.
“Ăn gì thế?”
“Cơm.”
“…” Đúng là chả biết nói đùa gì hết.
“Phần của cậu ở trên bàn, đừng có nhìn tớ chằm chằm như thế.”
Đàm Hi ôm chầm lấy cô nàng, “Yêu cậu muốn chết!”
Hàn Sóc nhăn nhó tỏ vẻ ghét bỏ nhưng trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ.
“An An và Tiểu Công Trúa đâu rồi?”
“Đi học rồi.”
“Ồ.” Vì khác chuyên ngành nên các môn học ở học kỳ này cũng có phần khác nhau.
Hàn Sóc thò đầu tới trước mặt cô, “Rốt cuộc tối qua cậu đi đâu thế hả?”
“…”
“Chuyện quan trọng lắm à?”
“Cũng có thể coi là thế.”
“Có cần giúp gì không?”
“Tự tớ có thể giải quyết được.”
“Oh…”
Đàm Hi thấy vẻ mặt cô nàng ngơ ngẩn thì hỏi: “Tối qua Chu Dịch đưa cậu về à?”
“Hả? Ờ.”
“Hắn không đùa giỡn cậu nữa đấy chứ?”
“… Không.” Mới lạ! Tên biến thái chết tiệt đó lại dám…
“Vẻ mặt này của cậu rõ là không ổn mà?”
“Thế à? Tớ thấy bình thường mà…”
Đàm Hi nhìn cô nàng, Hàn Sóc liền đáp lại bằng một nụ cười ngọt sâu răng.
Ai cũng có bí mật, tốt nhất không vạch trần.
Là đêm, một mảnh yên tĩnh.
Đàm Hi mở to mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà, cô bị mất ngủ.
Cô đoán, có lẽ do ban ngày ngủ nhiều quá rồi.
Chỗ Ân Hoán cô cũng đã hết sức chu đáo rồi, không chỉ mua đủ thuốc hai ngày tới cho hắn mà còn để lại đủ tiền nữa.
Đàm Hi lập tức thấy vầng sáng thánh mẫu trên người mình chói lòa tới mù cả mắt.
Còn Ân Hoán có thể sống sót không, có thể tra ra kẻ phản bội hay không thì cô không quan tâm.
Đàm Hi cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau, mặt trời vừa mới mọc, thời tiết cũng dần ấm áp hơn.
Buổi sáng, sau khi kết thúc hai tiết học của Phạm Trung Dương, Đàm Hi lại bị gọi tới văn phòng.
Trên đường đi, ông giáo Phạm lại bị Chủ Nhiệm gọi đi có việc, thế là một mình cô phải đợi ở văn phòng, chán đến mức sắp mốc meo cả người.
Vất vả lắm mới tìm được một cuốn tạp chí ảnh làm cô thấy hứng thú, nhưng chưa xem được ba phút đã bị người ta cắt ngang.
“Xin hỏi, giáo sư Phạm có ở đây không?” Giọng nói trong trẻo mang theo mấy phần dịu dàng.