Hiện giờ mọi người liên tưởng tới lời đồn về cái chết của Trác Siêu, hôm nay xem ra, có lẽ Trác Siêu chết trong tay Ngưu Hữu Đạo e không phải không có nguyên nhân.
“Nhìn cái gì, còn chưa cút!” Hồ Thiên Hàn rống lên.
Đám người quan sát lập tức tan tác chim muông, dồn dập bay khỏi đây.
Dưới bầu trời mưa phùn, mấy người Hỏa Phượng Hoàng đưa Côn Lâm Thụ vào trong đình cấp cứu…
Hồ Thiên Kính, ba bóng người gấp gáp bay trên mặt hồ.
Lại nghĩ đến chuyện lúc trước, Lệnh Hồ Thu không nhịn được nói:
“Lão đệ, thực lực của đệ thật bất phàm. Ta có từng nghe nói tới Côn Lâm Thụ này, là nhân vật kiệt xuất nhất đời này của Thiên Hỏa giáo, kết quả vừa đối trận đã bại trong tay đệ. Lần này e rằng đệ không chỉ nổi tiếng rồi, mà sợ là sẽ chân chính bị người của các môn phái lớn kia chú ý tới!”
“Ta tình nguyện không nổi tiếng!”
Ngưu Hữu Đạo tự giễu, quay lại nhìn Phong Ân Thái.
“Đại ca, không phải đại ca đi rồi sao?”
Lệnh Hồ Thu cũng quay lại nhìn:
“Đúng, ngươi chạy tới xem náo nhiệt làm gì?”
Phong Ân Thái than thở:
“Chuyện chiến mã, dù sao ta cũng phải cho sư môn một câu trả lời. Có cơ hội bán đấu giá này, làm sao ta có thể không tới xem xem?”
Lệnh Hồ Thu: “Chẳng lẽ huynh không biết đồ bán đấu giá lần này khó nuốt sao?”
Phong Ân Thái: “Có ai không biết? Mà biết thì sao? Đến nước Tề kiếm chiến mã, cho dù không tham gia bán đấu giá thì cũng có mấy ai được thuận lợi? Có ai không mạo hiểm? Có mấy người không cần đánh đánh giết giết? Có cơ hội dù sao cũng phải thử xem, bằng không sao có nhiều người tới như vậy. Ta nói hai người, có phải đã sớm biết trước chuyện bán đấu giá không, sao trước đó không nói cho ta?”
Lệnh Hồ Thu: “Không nói cho huynh cũng vì muốn tốt cho huynh, không muốn huynh cuốn vào, miễn cho huynh rơi vào tình thế khó xử. Đúng rồi…”
Lệnh Hồ Thu nhìn quanh một chút: “Vì sao không thấy người khác, Thiên Ngọc môn chỉ có mình huynh tham gia đấu giá sao?”
Phong Ân Thái: “Đã đi trước.”
Lệnh Hồ Thu: “Trở về? Chỉ mình huynh tới chỗ mua ngựa? Không thể nào?”
Phong Ân Thái: “Ta muốn nói là họ đã mang theo đồ đấu giá đi rồi. Xong chuyện, ta còn phải chạm trán với họ, hi vọng lần này thuận lợi!”
“Món đồ đấu giá?” Lệnh Hồ Thu và Ngưu Hữu Đạo thay đổi sắc mặt, song song đứng trên mặt hồ, trơ mắt nhìn Phong Ân Thái bay qua trước mặt.
Đáp xuống mặt hồ phía trước, Phong Ân Thái quay lại nhìn, lại đạp nước bay về, hỏi:
“Có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng hỏi: “Đại ca lấy được mớ văn điệp xuất cảnh kia?”
Phong Ân Thái vui vẻ nói:
“Phần thứ nhất chính là chúng ta thắng được. Nói đến lại phải cảm ơn lão đệ đã cố nhét cho chúng ta mười nghìn đồng vàng kia, có thể nói đã bớt cho chúng ta không ít việc, quả thực không khác gì tặng không. Tiếp theo nên cân nhắc làm thế nào tránh né phiền phức. Đệ yên tâm, nếu có thể thuận lợi kiếm chiến mã về, công lao này không thiếu được đệ. Ta nhất định sẽ nói chuyện giúp đệ.”
Lệnh Hồ Thu và Ngưu Hữu Đạo á khẩu không trả lời được, ngơ ngác nhìn hắn ta. Vẻ mặt của hai người giống như hận không thể đánh hắn ta một trận tơi bời khói lửa.
Phong Ân Thái ngờ vực hỏi: “Hai ngươi làm gì nhìn ta như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cắn răng nghiến lợi nói: “Phần thứ nhất là do đại ca làm ra?”
Phong Ân Thái cười khổ: “Ta thực sự không định lấy phần thứ nhất vào tay, ai mà ngờ lão đệ đúng là thẳng thắn. Người của chúng ta giơ tay ra, đệ đã cố gắng nhét tiền cho chúng ta. Ban đầu ta còn nghi ngờ có phải là đệ nhìn thấu thân phận của chúng ta mới cố ý làm vậy, giờ xem ra không phải.”
Cơ mặt Lệnh Hồ Thu co giật, nói: “Ta nói này lão Phong, huynh có biết thứ này phiền phức hay không mà còn dám chiếm lấy?”
Phong Ân Thái:
“Chẳng phải do ta thấy không có ai hưởng ứng lão tam bán đấu giá sao… Ta biết rõ lão tam cần nhờ vào lần bán đấu giá này để thoát thân, sao có thể ngồi yên không quan tâm đến, tất nhiên giúp hắn áp tràng một phen. Phiền phức tất nhiên là có, nhưng ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ, lúc trước đã mò mẫm dưới hồ một phen, xác nhận bên dưới không có người mai phục. Hồ Thiên kính này rộng lớn như vậy, ai biết chúng ta bò lên từ đâu, chỉ cần không bị ai nhìn vào thì không hẳn không có cơ hội. Nếu không có phần chắc chắn, ta lại dám chiếm lấy chắc?”
Ngưu Hữu Đạo ngửa mặt lên trời thở dài ra một hơi: “Phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó phòng. Ta phục đại ca rồi!”
Đùng! Lệnh Hồ Thu cũng vỗ trán cái độp: “Xong rồi xong rồi, ta nói này lão Phong, lần này huynh đùa lớn rồi.”
Phong Ân Thái nghi ngờ không thôi nói: “Các ngươi phản ứng như vậy là cớ làm sao?”
Lệnh Hồ Thu buông tay khỏi trán, liên tục gõ mu bàn tay:
“Lão đại ơi là lão đại, ta phục huynh rồi. Thiên Ngọc Môn cũng không biết có phải bị rút gân rồi không mà lại phái huynh đi mua chiến mã. Huynh không sợ đệ tử Thiên Ngọc môn chết sạch hả? Một tên lính, một con gấu, thành một ổ (*), hôm nay xem như ta đã hiểu rõ ràng đạo lý này rồi. Ta nói huynh, huynh biết rõ có vấn đề còn chạm vào nó làm gì? Lão tam đã giúp huynh chống đỡ, con mẹ nó huynh còn ôm đồm chuyện về. Huynh đang muốn làm chúng ta tức chết!”
Ngưu Hữu Đạo cúi đầu thở dài nói:
“Nhị ca, huynh đừng nói nữa. Hiện giờ ta còn muốn tự thắt cổ mà chết, hoặc là đâm đại ca mười nghìn đao cũng được. Ta còn chưa muốn chết, nếu không ta cũng không cần đánh với tên Côn Lâm Thụ kia một trận. Cho ta mượn đao tự dùng đi.”
Lệnh Hồ Thu: “Đao ta không có, kiếm trên tay đệ được rồi. Đệ yên tâm, ta đảm bảo không ngăn đệ, đâm đi!”
Thấy Ngưu Hữu Đạo thật sự hận không thể rút kiếm làm thịt mình, Phong Ân Thái cấp tốc nhảy lên, tránh ra một khoảng:
“Hai đệ, nói rõ ràng ra cho ta!”
“Ái dà!” Lệnh Hồ Thu hai tay che mặt nói: “Lão đại, huynh còn chưa hiểu sao? Cái văn điệp xuất cảnh kia có vấn đề!”
Phong Ân Thái nghi hoặc nói: “Giả?”
Lệnh Hồ Thu rất muốn khóc, nhăn mặt, dở khóc dở cười nói:
“Giả cái gì mà giả, trên văn điệp xuất cảnh bị động tay động chân, bôi một thứ lên đó. Chỉ cần văn điệp kia ở trên người, huynh có chạy đằng nào cũng vô dụng, đều có thể tìm đến huynh, đều có một đám đông được chỉ dẫn vây đuổi, chặn đường huynh. Huynh nói xem, bản thân huynh đã làm ra chuyện gì?”
Phong Ân Thái bối rối, chợt bày ra dáng dấp khiến người ta giận sôi, chỉ vào hai người, cả giận nói:
“Các ngươi khai thật ra, có phải các ngươi đã sớm biết việc này, vì sao gạt ta?”
Lệnh Hồ Thu: “Giấu cái gì, cũng vì để huynh thuận lợi thoát thân, bọn ta mới phải mạo hiểm đến đây, huynh còn thể diện trả đũa?”
“Không được không được!” Phong Ân Thái lo lắng bất an, đã biết mình dính phải phiền phức lớn, không chừng mình còn làm cho đệ tử Thiên Ngọc môn đi cùng tới đây chết sạch.
Lệnh Hồ Thu: “Cái gì không được?”
Phong Ân Thái giậm chân lên mặt nước, bọt bắn tung tóe:
“Còn gì không được. Ta phải mau tìm tới đệ tử trong môn, nhanh chóng thông báo cho họ, để họ tiêu trừ mầm họa trên văn điệp. Các đệ thích giấu ta, từ từ mà giấu đi, ta không chơi nữa, cáo từ!”
“Chờ đã!” Ngưu Hữu Đạo khẩn cấp giang tay gọi hắn ta lại.
“Tiêu trừ mầm họa trên văn điệp? Đại ca định làm sao?”
Phong Ân Thái: “Còn làm sao? Tất nhiên là trừ đi mùi dẫn trên văn điệp, hoặc là tìm thứ gì đóng kín hoàn toàn lại để mùi không thể bay ra, tránh lộ hành tung cho truy binh đuổi theo. Không nói nhảm với các đệ nữa, ta phải mau xử lý, bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn!”
Hắn ta vừa mới xoay người, Ngưu Hữu Đạo đã lao tới, kéo ta hắn ta:
“Vậy ta phải làm sao bây giờ?”
“Đệ muốn làm sao thì cứ làm thế. Ta nói đệ đấy, đệ giả vờ thất bại một lần thôi, giả vờ bại một lần thì sao, cần gì phải hạ tử thủ với người ta? Đệ lại không sợ phiền phức, vậy đệ cứ chơi đi thôi, còn hỏi ta phải làm sao, ta không quản được đệ.”
“Ý đại ca là để ta đường hoàng ra vẻ bị tên Côn Lâm Thụ kia đánh te tua mới gọi là bại? Chỉ bằng cái thói kiêu ngạo của tên kia, không vặt ít thứ từ trên người ta xuống để chứng tỏ thắng lợi tuyệt đối, đại ca nghĩ y sẽ dễ dàng dừng tay hay sao? Lão Phong, huynh còn là đại ca kết nghĩa của ta sao?”