Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 532



CHƯƠNG 532: TRONG NHÀ XẢY RA CHUYỆN

Sau đó, một chiếc điện thoại siêu mỏng được đặt vào trong tay của Tiêu Mộc Diên.

Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên mờ mịt nhìn Thịnh Trình Việt, sau đó lại nhìn thoáng qua điện thoại, trong lúc nhất thời, cô đột nhiên không biết phải làm sao.

Thịnh Trình Việt đột nhiên đưa cho cô một chiếc điện thoại di động để làm gì? Trên hòn đảo nhỏ này không có tín hiệu, cô vừa mới định chế giễu anh, đúng lúc này, anh cố tình đi vào trong nhà tắm: “Em nói chuyện với các con trước, có chuyện gì thì chờ lát nữa nói với anh.”

“Này…” Tiêu Mộc Diên cảm thấy hiện tại Thịnh Trình Việt giống như đang muốn đuổi cô đi vậy.

Chiếc điện thoại siêu mỏng trong tay cô lại phát ra một tiếng “bíp”. Tiêu Mộc Diên cầm chiếc di động này lên lắc lắc, sau cùng, cô nghe được giọng nói của Thịnh Thảo An.

“Alo…” Cảm nhận được giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến, Tiêu Mộc Diên nói vào trong điện thoại di động.

“Ai vậy?” Ở đầu dây bên kia, Thịnh Thảo An nghi ngờ hỏi.

“Chị là Tiêu Mộc Diên đây.” Trong lòng cô cảm thấy rất kỳ lạ, cô không nghĩ tới chiếc điện thoại siêu mỏng này thật đúng là có thể gọi được ra bên ngoài: “Bọn nhỏ…”

Cô còn chưa nói xong, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng xen lẫn với nghẹn ngào của Thịnh Thảo An: “Chị dâu, là chị sao, chị có biết trong nhà đã xảy ra chuyện rồi không, rốt cuộc chị đi đâu thế? Anh trai em đâu?”

“Xảy ra chuyện gì thế?” Tiêu Mộc Diên bị dọa, cô từ trên giường bật dậy.

Cô mới đi có một lúc, làm sao lại xảy ra chuyện rồi?

“Chính là bà già kia… Tóm lại, chị nhanh trở về đi.” Thịnh Thảo An không kiên nhẫn nói nhiều như thế: “Bây giờ em đang ở bệnh viện, anh chị tranh thủ thời gian về nhé.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1231

“Bà ngoại chị sao thế?” Tiêu Mộc Diên sốt ruột, nước mắt chảy ra: “Bọn nhỏ… Đâu?”

Đầu dây bên kia, Thịnh Thảo An nặng nề thở dài một hơi: “Bọn nhỏ đều ở bệnh viện, chị nhanh đến đây.”

“Ừ, em yên tâm, bây giờ chị sẽ lập tức trở về.” Hiện tại Tiêu Mộc Diên không quan tâm được nhiều thứ như vậy, cô không kịp đi dép liền chạy vào trong nhà tắm mở cửa ra, nào ngờ, bởi vì động tác của cô quá nhanh, cô đâm thẳng vào một lồ ng ngực rắn chắc.

“Em nóng vội như thế cơ à?” Đây là lần đầu tiên Thịnh Trình Việt thấy cô chủ động ôm ấp yêu thương anh như thế, hơn nữa anh còn vừa tắm rửa xong, lúc này anh đang mặc áo choàng tắm.

“Trong nhà xảy ra chuyện rồi, bây giờ bà ngoại và bọn nhỏ đều đang ở bệnh viện, chúng ta phải nhanh chóng quay về.” Tiêu Mộc Diên khóc lóc nói.

Thịnh Trình Việt đau lòng ôm Tiêu Mộc Diên vào trong ngực mình, chẳng qua anh chỉ muốn cô gọi điện thoại cho Thịnh Thảo An, để biết rõ tình hình của bọn nhỏ mà thôi, không nghĩ đến lại biết được tin tức này.

“Anh biết rồi, bây giờ chúng ta sẽ lập tức trở về, em đừng khóc, mọi chuyện đã có anh lo.” Thịnh Trình Việt không muốn nhìn thấy nước mắt của cô.

“Em đừng quá lo lắng, anh sẽ sắp xếp máy bay trực thăng cho chúng ta.” Sau khi Thịnh Trình Việt nói xong, anh đưa cô ra ngoài. Thịnh Trình Việt cầm lấy chiếc di động siêu mỏng kia để gọi điện thoại.

“Mười phút nữa, tôi muốn nhìn thấy máy bay trực thăng đến đón chúng tôi.”

Sau khi nói xong, Thịnh Trình Việt liền cúp máy.

Mười phút sau, quả nhiên có máy bay trực thăng đến đón bọn họ.

Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt đều vội vàng đi đến chỗ máy bay trực thăng.

Một bên khác, ở trong bệnh viện, Thịnh Thảo An lo lắng đi tới đi lui.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1062: Giữ bí mật giúp bố

Trong lòng cô ấy bắt đầu tự hỏi, làm sao hai anh chị còn chưa đến?

Lưu Mỹ vừa mới trải qua một ca phẫu thuật, hiện tại bà đang nằm trên giường bệnh, mấy đứa nhỏ đều đang ở bên cạnh bà, bọn nhỏ đều cảm thấy áy náy, không nói lời nào, vẻ mặt lo lắng nhìn Lưu Mỹ đang nằm trên giường bệnh.

Thịnh Thảo An nhìn bọn nhỏ không ăn, không uống, chỉ nhìn chằm chằm lên giường bệnh, sao cô ấy lại có cảm giác, mấy đứa nhỏ này đang hờn dỗi?

Chính bản thân cô ấy cũng không nghĩ đến mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Sau khi Thịnh Thảo An đưa bọn nhỏ trở về, bọn nhỏ đều đi đến phòng của Lưu Mỹ, không nghĩ tới bà lại nằm bất động trên giường.

Thịnh Thảo An biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô ấy vội vàng đưa Lưu Mỹ đến bệnh viện.

Bác sĩ nói Lưu Mỹ bởi vì tức giận dẫn đến nhồi máu cơ tim, may mắn kịp thời đưa đến bệnh viện, cho nên không gặp nguy hiểm.

Mặc dù bây giờ Lưu Mỹ đã làm xong phẫu thuật, nhưng bây giờ bà còn chưa tỉnh.

Không biết mấy đứa nhỏ này bị làm sao, tất cả đều giống như tượng gỗ, cứ thế nhìn chằm chằm Lưu Mỹ.

“Các cháu đói bụng chưa? Các cháu nên ăn chút gì đó.” Hiện tại Thịnh Thảo An chỉ có thể nói những lời này với bọn nhỏ, cô ấy mang theo rất nhiều đồ ăn vặt và cơm hộp cho bọn nhỏ, nhưng không nghĩ tới, bọn nhỏ không ăn, chỉ lắc đầu.

“Chuyện cụ bị bệnh không liên quan gì đến các cháu.” Thịnh Thảo An dỗ dành bọn nhỏ, nếu như cô ấy không chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ, có lẽ cô ấy sẽ bị anh trai và chị dâu gi3t chết. Làm sao cô ấy lại có cảm giác mình trở thành tội nhân rồi vậy?

Thế nhưng hiện tại bọn nhỏ không nghe lời cô ấy, cô ấy có cách nào chứ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đúng lúc này, cô ấy nghe được tiếng bước chân dồn dập.

Cô ấy quay đầu lại nhìn, quả thật nhìn thấy Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt. Thịnh Thảo An thiếu chút nữa đã khóc: “Cuối cùng anh chị đã trở về rồi, em đang chờ anh chị về để chủ trì cục diện.” Bởi vì cô ấy thật sự không có cách nào thu dọn cục diện rối rắm này.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nhanh nói cho chị biết.” Tiêu Mộc Diên hoảng hốt nói, tất cả người trong nhà đều đến bệnh viện.

Thịnh Thảo An nói rõ mọi chuyện.

“Bà già kia không có gì đáng ngại, chủ yếu là mấy đứa nhỏ, từ tối đến giờ, bọn nhỏ không ăn uống gì. Em rất lo cho bọn nhỏ.” Thịnh Thảo An cúi đầu tự trách.

Thịnh Trình Việt liếc thoáng qua Lưu Mỹ đang nằm trên giường bệnh, sau đó lại nhìn sang mấy đứa nhỏ đang đứng bên cạnh.

Lúc bọn nhỏ nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đều nhào vào ôm lấy cô.

“Mẹ ơi…” Bọn nhỏ gọi.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy mấy đứa nhỏ giống như chịu ủy khuất: “Các con đừng khóc, có mẹ ở đây rồi, các con nhanh nói cho mẹ biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Là chúng con hại cụ thành bộ dạng này.” Nguyệt Nguyệt không nhịn được nữa, cô bé “òa” một tiếng, khóc nức nở.

“Con sao thế?” Tiêu Mộc Diên càng nghe càng cảm thấy không hiểu, chuyện bà ngoại vào bệnh viện thì có liên quan gì đến bọn nhỏ? Bà ngoại rất yêu thương Nguyệt Nguyệt: “Con nhanh nói cho mẹ biết, rốt cuộc là như thế nào? Sao các con lại không ăn gì, mấy đứa vừa ăn, vừa nói cho mẹ nghe.”

Tiêu Mộc Diên cảm thấy lúc này cần phải hiểu rõ tâm trạng của bọn nhỏ, từ tối đến giờ, bọn nhỏ không ăn gì, thật khiến cho người ta lo lắng. Cho nên, cô nhanh chóng lấy sandwich, đưa cho bọn nhỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.