Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 93: “Nếu như thanh xuân…”: Nhưng chỉ cần cậu không sao là tốt



Chiếc cằm của cô bị đầu bút như lông vũ của cậu lướt qua, Thẩm Điềm cũng bị đôi mắt đen sâu như mực của cậu nhìn đến mức tim đập nhanh hơn.

A Chi?!

Cô nhớ Trần Ấp hình như cũng gọi cậu như thế.

Aaa…

Cô ngập ngừng muốn nói.

“Chu Thận Chi!” Thì giọng nói của một cô gái từ bên ngoài của sổ vang lên, vô cùng lớn tiếng, đáng yêu dễ nghe. Chu Thận Chi thu cây bút về, ngả tựa ra sau, quét mắt nhìn ra ngoài.

Thẩm Điềm cũng quay đầu về sau.

Bèn trông thấy một bạn nữ khuôn mặt xinh xắn, mặc váy ngắn đồng phục của trường Trung học 3 cùng với đó là mái tóc gợn sóng đứng ở đó. Tim Thẩm Điềm vội đập mạnh, bạn nữ đó xinh đẹp khiến cho người khác rung rộng, toả sáng và rất thu hút ánh nhìn của mọi người.

Bạn nữ đó nhìn qua bên này, gọi với: “Chu Thận Chi, anh ra đây một chút.”

Chu Thận Chi liếc mắt đối phương rồi cậu giơ tay giữ lấy cổ của cô quay trở lại, Thẩm Điềm ngước mắt nhìn cô, cậu cũng vậy, nói: “Không phải người nào quan trọng đâu.”

Thẩm Điềm mím môi.

Lúc này bạn nữ đó vẫn gọi cậu.

Dáng vẻ như hoàn toàn không sợ đây là Trung học 1 vậy.

Trần Vận Lương thốt lên “mé” một tiếng, nói: “Chu Thận Chi, chắc chắn lại là Quan Quốc Siêu.”

Hàng mi Thẩm Điềm khẽ chớp.

Chu Thận Chi buông cô ra, đứng lên đi về phía cửa sau, cậu khoanh tay lại tựa nửa người vào cửa, liếc nhìn cô gái đó, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn qua.

Cô gái đó nhìn cậu một lúc, tiếp đó đưa cho cậu một tấm thiệp.

“Anh của em đưa cho anh.”

Chu Thận Chi cụp mi liếc nhìn rồi bật cười giễu cợt.

Vươn tay ra cầm lấy, ngữ khí trầm lạnh: “Biến đi.”

Nụ cười trên gương mặt của cô gái đó vẫn rất tươi tắn, cô ta đáp: “Em vẫn rất mong đợi anh đánh với anh em một trận!”

Dứt lời, cô ta lại nhìn cậu một lúc mới rời đi.

Chu Thận Chi cầm tấm thiệp đó quay trở vào, ngồi ở bên cạnh Thẩm điềm, Trần Vận Lương giành lấy tấm thiệp trên tay cậu, sau khi mở ra thì phì cười: “Quan Quốc Siêu ấu trĩ thật sự!”

“Còn gửi thư khiêu chiến nữa chứ.”

Tào Lộ cũng ghé qua xem.

Thẩm Điềm vươn cổ dài ra muốn xem thử xem là thư khiêu chiến gì.

Chu Thận Chi khoanh tay lại tiến đến gần cô, ngữ khí mệt mỏi: “Thi đánh bóng rổ.”

Thẩm Điềm chớp chớp mắt, quay đầu nhìn cậu: “Có phải là đám côn đồ bên Trung học 3 không?”

Chu Thận Chi gật đầu.

Thẩm Điềm trố mắt.

“Vậy cậu phải thi với bọn họ sao? Tớ nghe nói bọn họ rất quậy phá!”

Chu Thận Chi mở sách ra, liếc nhìn cô, mỉm cười nhéo mũi của cô một lúc: “Không sợ.”

Thẩm Điềm chớp chớp mắt.

Đôi tai ửng đỏ.

Hai ngày sau, đám người của Trần Ấp cũng đến tìm Chu Thận Chi, mấy người con trai bọn họ đứng bên ngoài hành lang trò chuyện. Thẩm Điềm trườn lên bàn ngó nhìn ra bên ngoài. Sau khi Trần Ấp rời đi, Chu Thận Chi đi vào cùng với Trần Vận Lương, Chu Thận Chi kéo ghế ra, Thẩm Điềm quay đầu nhìn cậu, Chu Thận Chi ngồi xuống tựa lưng vào ghế.

Cậu đưa mắt nhìn cô.

Thẩm Điềm cũng đang nhìn cậu, hai người họ nhìn nhau một lúc.

Thẩm Điềm hỏi: “Cậu đồng ý rồi hả?”

Chu Thận Chi ừm đáp một tiếng: “Để chúng nó cứ đến làm phiền tớ mãi.”

Thẩm Điềm ờ đáp.

Cười nói: “Vậy tớ có thể nghiêm túc xem cậu đánh bóng rổ rồi.”

Chu Thận Chi nhìn cô với nét cười nhẹ.

Thẩm Điềm chợt đỏ mặt, hất hất mặt rồi nhìn ra nơi khác.

Tháng mười một, ban ngày trời nóng gắt, buổi đêm thì lại lạnh buốt. Thẩm Điềm vẫn còn mặc chiếc váy ngắn đồng phục, Chu Thận Chi đem áo khoác của mình khoác lên trên vai của cô.

Trong tim Thẩm Điềm ngập tràn sự ngọt ngào, cô cho tay vào trong tay áo cậu thì ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa quế.

Bên trong Chu Thận Chi mặc bộ đồng phục màu xanh trắng ngắn tay, cậu cho tay vào trong túi quần, cậu đeo đồng hồ, một tay giữ lấy quai cặp, có chút mệt mỏi đi bên cạnh cô.

Trần Ấp bọn họ đang đợi cậu ở sân bóng rổ.

Cậu dẫn theo cô đi qua đó.

Đám con trai bọn họ có chuyện cần phải bàn bạc, Thẩm Điềm mặc áo khoác của cậu chỉ đứng ở một bên cúi đầu nhấn điện thoại. Mặc dù hai người họ không nói với bên ngoài mối quan hệ của mình là gì nhưng Trần Ấp và Trần Vận Lương cơ bản đều rõ mồn một, Trịnh Thiệu Viễn và lớp phó thể dục Giang Sơn trong lòng có chút hoài nghi, nhất là Giang Sơn, rất thường đưa mắt nhìn qua Thẩm Điềm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 202

Thẩm Điềm lắm lúc cũng ngước mắt nhìn, nhìn vào ánh mắt của mấy người con trai bọn họ, mặt cô bỗng đỏ lên.

Sau khi Chu Thận Chi xác định xong với bọn họ thì quay trở về, nói: “Đi thôi.”

Thẩm Điềm cất điện thoại vào, đi bên cạnh cậu, cô ngẩng đầu hỏi cậu: “Đến lúc thi đấu thì thi đấu ở đâu vậy?”

Đi qua một bụi cây.

Chu Thận Chi lấy tay ra khỏi túi đặt xuống và nắm lấy bàn tay đang giấu bên trong ống tay áo của cậu, nói: “Nói xong với thầy Lưu rồi, tụi tớ sẽ thi đấu ở trường.”

Thẩm Điềm “woa” lên bất ngờ.

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Khoé môi Chu Thận Chi chợt cong lên.

Bước ra khỏi cổng trường, thì đã nhìn thấy siêu thị nhà Thẩm Điềm ở cách đó không xa, cô vội rụt tay lại, bàn tay Chu Thận Chi bỗng trống trải, cậu chỉ đành đút tay vào trong túi quần.

Hai người họ bước đi trạm xe buýt.

Đứng ở đối diện nhau, cậu cụp mi hỏi cô: “Sinh nhật của cậu là khi nào?”

Thẩm Điềm ngước mắt nhìn vào đôi mắt cậu: “Tớ là tháng tám, qua mất rồi.”

Chu Thận Chi khựng lại, có chút thất vọng: “Vậy năm sau tớ sẽ giúp cậu ăn sinh nhật.”

Đôi mắt Thẩm Điềm cong lên.

“Ừm.”

Cô đưa mắt nhìn dòng xe tấp nập ở bên ngoài, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô túm lấy tay áo cậu: “Chu Thận Chi, có phải là cậu nhỏ hơn tớ không?”

“Nhỏ hơn hai tháng ấy!”

Chu Thận Chi ngạc nhiên.

Cậu nhìn cô gái đứng trước mặt mình.

Chốc sau, cậu khẽ nheo mắt, nhẹ hất cằm lên: “Ai nhỏ hơn cậu chứ!”

“Cậu tháng mười nè, tớ tháng tám, tớ sinh ra trước cậu hai tháng!” Thẩm Điềm có chút thầm hưng phấn, đôi mắt cô cong cong, Chu Thận Chi nhìn thấy biểu cảm đắc ý của cô thì cậu đột nhiên giơ tay lên bịt miệng cô lại, thấp giọng: “Im nào.”

Hàng mi Thẩm Điềm khẽ chớp.

Nét cười trong đôi mắt tựa như ánh sao trời.

Nhìn đến nỗi khiến cậu thấy bất lực.

Chu Thận Chi cụp mi, dùng cơ thể chắn trước mặt cô, áp sát lấy cô: “Cậu nhìn tớ xem có giống là nhỏ hơn cậu không?”

Ánh sáng ở đây vốn đã không được tốt.

Vóc dáng cao ráo của cậu vừa tiến đến, Thẩm Điềm trông nhỏ bé đi rất nhiều.

Cô ngơ ngác.

Dùng ánh mắt để nói với cậu.

Phải xem trên chứng minh thư mới được chứ!

Sau lưng cô là biển dừng xe buýt nên cô dựa hẳn lưng vào trụ.

Lúc này Chu Thận Chi mới phát hiện ra, tư thế của hai người họ là như thế này. Ánh đèn u tối, cậu nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô, con tim đập lên liên hồi, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Hàng mi Thẩm Điềm khẽ chớp.

Cũng phát hiện ra bầu không khí không được bình thường.

Ngay lúc này.

Chiếc xe buýt của trường dừng lại ở sau lưng bọn họ, những bạn học sinh ở trên trạm xe với sự mệt mỏi và buồn ngủ đi về phía chiếc xe, ánh đèn rực sáng chiếu lên trên trạm xe. Chu Thận Chi chăm chú nhìn cô: “Tớ đi đây.”

Cậu buông tay khỏi miệng cô.

Thẩm Điềm khẽ mím môi, gật đầu.

Cậu đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô, làm rối búi tóc của cô, sau đó thì quay người đi về phía xe buýt của trường. Thẩm Điềm ngẩng đầu nhìn lên bàn tay với đốt xương hiện rõ đang nắm chặt tay vịn trên xe, nắm lấy từng cái để đi về sau, cậu đưa mắt nhìn về phía này, dáng người cao ráo, cậu hơi nghiêng đầu, Thẩm Điềm vẫy tay với cậu.

Kết quả phát hiện ra cô vẫn mặc trên người chiếc áo đồng phục của cậu.

Đôi mắt cô mở to: “Ê, Chu Thận Chi…”

Mà cậu thì đang ngồi xuống ở hàng ghế cuối cùng, gác khuỷu tay lên cửa sổ, uể oải vẫy tay với cô.

Thẩm Điềm bỗng gấp gáp.

Cô liếc nhìn lên cửa của chiếc xe buýt, sau đó thì nhớ ra điện thoại của mình cũng có thể lên Q/Q, thế là cô đăng nhập lên đó và gửi tin nhắn cho cậu.

Điềm Điềm nè: “Áo khoác của cậu chỗ tớ!”

Chiếc xe rời đi.

Điện thoại của cô tít tít reo lên.

Sz: Để ở chỗ cậu đi, ngày mai tớ lấy.

Thẩm Điềm thở phào, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Cô quay người trở về siêu thị, trước khi trở về cô cởi chiếc áo khoác nhét vào trong cặp mình, tránh để Trịnh Tú Vân nhìn thấy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Ngoại truyện 1

– ——

Cuộc thi đấu bóng rổ của Trung học 1 và Trung học 3, cuộc thi được xếp vào buổi chiều ngày thứ sáu giữa tháng mười một. Thầy thể dục giúp bọn họ phê chuẩn mượn sân thể dục và giao lại toàn quyền cho Trần Ấp.

Hôm thi đấu, Thẩm Điềm và Tào Lộ đứng ngồi không yên, cuối cùng sau khi học xong tiết Anh văn cuối buổi thì cô kéo theo Tào Lộ xuống lầu. Mùa đông dần đến, Thẩm Điềm cũng đã mặc bộ đồng phục dài mùa đông của trường, khi cô cùng Tào Lộ đến sân bóng rổ, đám con trai bọn họ đang đứng cùng nhau bàn chiến thuật.

Phía đối diện có một vài bạn nữ, mặc những chiếc váy siêu ngắn cùng áo sơ mi, vừa nhìn cũng biết đó là dáng vẻ của đội cổ vũ. Thẩm Điềm cũng nhận ra được cô gái dẫn đầu khi là người đã đến tìm Chu Thận Chi.

Nghe nói là em gái của Quan Quốc Siêu.

Chu Thận Chi bàn với bọn họ xong thì gỡ cánh tay của Trần Vận Lương đang khoác lên vai của cậu, cậu đi về phía bên đây rồi cởi áo khoác đồng phục bên ngoài ra và sẵn tay đặt vào trong lòng của Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm ôm chặt.

Cậu vơ lấy chai nước khoáng lên, ngẩng đầu uống một ngụm.

Thẩm Điềm hỏi cậu: “Cậu có muốn ăn gì đó không?”

Cậu vặn nắp chai nước vào và lấy một viên kẹo sô-cô-la từ trong túi áo khoác ra, nói với cô: “Không ăn đâu, đấu xong thì tớ sẽ dẫn cậu đi ăn cơm. Tối nay về nhà sớm một chút nhé?”

Gương mặt Thẩm Điềm bừng đỏ, gật đầu.

Cô lại nhét viên kẹo sô-cô-la đó về trong túi áo cậu, rồi ôm chiếc áo khoác của cậu. Chu Thận Chi mang chai nước đặt ở bên cạnh ghế của cô: “Đợi tớ.”

“Ừm ừm.”

Tào Lộ ngồi ở một bên chậc lưỡi vài tiếng, vuốt vuốt cằm.

“Hai cậu ngọt quá rồi đấy!”

Thẩm Điềm đụng vào Tào Lộ một cái.

Chu Thận Chi trở về sân bóng rổ, cậu mặc áo bóng rổ số 28, chiếc cằm của cậu đường nét rõ ràng, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại lắng nghe giáo viên Thể dục nói chuyện. Cậu uể oải xoa xoa cổ mình, gương mặt điển trai, những sợi tóc tơi ra rũ xuống trán cậu, vô cùng ngầu.

Chẳng mấy chốc.

Học sinh trong trường cũng lần lượt kéo đến đây để xem cuộc thi đấu. Đây cũng không phải là trận đấu chính quy gì vậy nên người xem không mấy đông đúc. còn cái người tên Quan Quốc Siêu với chiếc đầu vàng kia bước vào sân bóng rổ, gương mặt vênh váo còn đưa ngón giữa về phía của Chu Thận Chi nữa. Chu Thận Chi sắc mặt lạnh lùng, lười quan tâm đến cậu ta.

Cuộc thi đấu chính thức được bắt đầu.

Thẩm Điềm và Tào Lộ ngồi bên cạnh nhau, hồi hộp theo dõi.

Chu Thận Chi ở trên sân bóng rổ vô cùng điêu luyện, chưa đến một phúc đã thong thả úp rổ hai quả bóng. Thẩm Điềm và các bạn khác hét lên: “Aaaaa cố lên, Chu Thận Chi!”

Tào Lộ đứng hẳn lên, vẫy vẫy đồng phục cậu ấy đang cầm trong tay, giống như đang muốn đọ giọng với những bạn nữ ở Trung học 3 vậy.

Quan Quốc Siêu vừa chạy vừa mắng, dùng người va vào Chu Thận Chi tận mấy lần, Chu Thận Chi lách người né đi, Thẩm Điềm rất đỗi lo lắng, cô nắm chặt Tào Lộ.

“Sao cậu ta cứ chơi bẩn vậy chứ!”

Sắc mặt Tào Lộ khó coi: “Chứ gì nữa, Trần Vận Lương vừa mới nãy bị đụng ngã kìa, cậu ta bị điên à!”

“Quan Quốc Siêu, cái đồ rác rưởi nhà cậu!” Cậu ấy bèn đứng phắt người gào lên.

Quan Quốc Siêu cười nhạt với những cầu thủ còn lại và bọn họ lại làm vậy thêm vài lần nữa. Trần Vận Lương xém chút nữa thì va phải đầu gối mình, vẻ mặt cậu ấy u ám dùng lực đẩy Quan Quốc Siêu ra. Quan Quốc Siêu thốt lên một câu chửi thề rồi quay người toang vung nắm đấm về phía mặt của Trần Ấp, Chu Thận Chi tiến lên thẳng thừng bóp lấy giữ chặt gáy của Quan Quốc Siêu.

Cậu dùng lực hất ra khiến cho Quan Quốc Siêu ngã quỳ xuống sàn bóng.

Nhìn thấy học sinh của trường mình hò reo lên.

Chu Thận Chi ấn Quan Quốc Siêu xuống, cậu gọi Trần Ấp: “Đi nói với giáo viên Thể dục, không đánh trận bóng này nữa.”

Trần Ấp tiến lên, túm lấy tóc của Quan Quốc Siêu, trừng mắt liếc nhìn cậu ta rồi mới quay người rời khỏi sàn bóng. Một loạt tình tiết phát triển đều khiến cho những người có mặt ở hiện trường đều ngơ ngác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 45: Hồ Ly mặt cười tần công tử, diêm la mặt lạnh mặc cảnh thâm

Sau đó mới bắt đầu hỗn loạn.

Giáo viên đến rồi, cầu thủ của hai trường xém chút thì đánh nhau. Trần Vận Lương bị ngã va đập ở mũi, còn chảy cả máu. Tiếp đó đám người bọn họ bị giáo viên gọi đi.

Thẩm Điềm hốt hoảng.

Ngập ngừng muốn gọi cậu.

Nhưng cô cố ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Tào Lộ kéo cánh tay của cô và nói: “Chắc chắn là đi đến phòng làm việc của trưởng khoa rồi, chúng ta có đi theo không?”

Thẩm Điềm gật đầu.

Sau đó, cô và Tào Lộ đi cùng nhau, lén lúc chạy qua đó. Cả đám con trai bọn họ đứng một hàng ngang ở hành lang, Thẩm Điềm và Tào Lộ vừa ngó đầu, Chu Thận Chi bỗng ngước mắt lên thì nhìn thấy.

Cậu lấy điện thoại trong túi mình ra, bấm soạn tin.

Tít tít.

Điện thoại Thẩm Điềm vang lên thông báo, cô mở Q/Q ra.

Sz: Đợi tớ ở sân bóng rổ.

Thẩm Điềm khựng lại, cô trả lời cậu “Được.”.

Tiếp đó thì cô kéo Tào Lộ rời đi, nói: “Chúng ta đến sân bóng rổ trước đợi bọn họ đi.”

Tào Lộ rất sợ chủ nhiệm dạy dỗ, ngay lúc này cậu ấy cũng nghe thấy tiếng của trưởng khoa tức giận gào lên, cả người chợt run lên cầm cập, vội nói: “Đi đi đi, được, chúng ta xuống dưới đợi bọn họ.”

Sau đó.

Hai cô gái trở về sân bóng rổ.

Trong sân bóng rổ lúc này chẳng còn mấy ai nữa, chai nước khoáng vừa nãy của Chu Thận Chi vẫn còn ở đó, Thẩm Điềm và Tào Lộ ngồi xuống khán đài, hai người họ cùng nhau thở dài.

Sao lại trở thành như thế này.

Tào Lộ phỉ nhổ một tiếng: “Đáng lý không nên đồng ý đánh bóng với Quan Quốc Siêu, cậu ta bị điên rồi.”

Thẩm Điềm gật đầu.

“Đúng vậy.”

Bây giờ cô vô cùng lo lắng cho cậu.

Sợ cậu sẽ bị xướng tên trên thông báo hay gì đó đại loại như thế.

Aaaaa…

Nơi chân trời chỉ còn sót lại ánh chiều tà, màu vàng rực rỡ treo trên ngọn cây. Tào Lộ đột nhiên nhận được cuộc gọi từ nhà cậu ấy, không thể không rời đi, thế là ở đây chỉ còn lại mỗi Thẩm Điềm ngồi đợi. Thẩm Điềm liên tục nhìn về sau, đưa mắt nhìn về phía cửa phòng làm việc thầy trưởng khoa. Vào lúc toàn bộ ánh đèn trong khuôn viên trường bừng sáng lên.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy hàng người của bọn họ từ bụi cây ở bên kia đi qua.

Thẩm Điềm vội vàng đứng lên.

Chu Thận Chi cũng đã nhìn thấy cô, cậu nói với Trần Ấp và Trần Vận Lương một tiếng, sau đó đi về phía bên này. Đám con trai bọn họ đưa mắt nhìn qua đây rồi mỉm cười đụng đến đụng lui vào người cậu và rời khỏi đây, cũng có vài người đến để lấy sách vở hay áo khoác nhưng chẳng mấy chốc chỉ còn sót lại cô và cậu thôi.

Thẩm Điềm chăm chú nhìn cậu.

“Trưởng khoa có nói gì không?”

Chu Thận Chi đi đến bên cạnh cô, vơ lấy cặp của cô và cậu đeo lên trên người, nói: “Không có nói gì hết, cũng đâu phải tụi tớ kiếm chuyện đâu.”

Cậu nắm lấy tay của cô: “Đi, đi ăn cơm thôi.”

Thẩm Điềm đi theo cậu vài bước thì bèn dừng lại, cô ngước mắt nhìn và nói: “Chu Thận Chi.”

Chu Thận Chi cụp mi: “Hử?”

Thẩm Điềm nghiêm túc nói: “Vừa nãy tớ đã rất sợ, các cậu đang yên đang lành tự nhiên lại ra tay, tớ cũng hoảng hết cả lên!”

Ngữ khí của cô nghiêm túc, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn nữa trong ánh mắt của cô là sự lo lắng.

Chu Thận Chi bỗng sững người.

“Xin lỗi, để cậu phải lo rồi.”

Thẩm Điềm lắc đầu: “Nhưng chỉ cần cậu không sao là được rồi.”

Chu Thận Chi nhìn cô một lúc, bỗng nhiên cậu cúi đầu xuống, đôi môi mỏng kia khẽ đặt lên bờ môi hồng của cô.

Bên dưới sân bóng rổ, ánh trăng cùng với ánh đèn đang chiếu rọi.

Cô gái ngẩng đầu lên, người con trai kia cúi thấp xuống. Bóng hình của hai người họ sát vào nhau.

Chiếc bóng kéo dài.

Ngọn gió chầm chậm thổi, mọi thứ đều trở nên tươi đẹp.

– ——-

[Tác giả có điều muốn nói]

Woa.

Được rồi, chuỗi “Nếu như thanh xuân…” đã kết thúc ạ! Ngày mai bắt đầu viết đến “Phần của em bé” (Cuộc sống sau này của bọn họ, xem thử Chu Thận Chi chăm con thế nào). Chuỗi chương này cũng đã gần kết mất rồi, nếu yêu thích tớ viết về đề tài thế này thì có thể truyện của Giang Cạnh Dã và Trần Ấp nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.