Dưới Mái Hiên

Chương 94: 94: Đóng Dấu



Ngoài cửa sổ tiếng sấm nổ vang trời, một tia chớp nóng sáng xẹt ngang qua bầu trời đêm, chiếu lên khuôn mặt đã ửng hồng của Hồ Mộng, trong mắt cô như chứa ánh nước lấp lánh.
Mắt cô đờ đẫn, vừa sợ hãi vừa chờ mong, ánh mắt từ bờ ngực lộ ra của anh từ từ đi xuống…
Anh vẫn còn đang mặc một chiếc qu@n lót tứ giác, có một vật gì đấy đang c**ng cứng bên trong qu@n lót của anh, hung dữ khiến người ta không nỡ rời mắt.
Cổ họng nuốt nước bọt mấy lần, hành vi theo bản năng này là thứ giết người dễ nhất.
Dương Khả cười, “Thích thế sao?”
Mặt cô dần nóng bừng lên, không được tự nhiên nhìn sang nơi khác, “Không hiểu anh đang nói gì.”
Đôi mắt anh đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt mất tự nhiên của cô vài giây, bỗng nhiên đưa tay sờ vào chỗ xẻ tà trên áo choàng của cô, hai bầu ng ực sữa không bị thứ gì trói buộc bị bao bọc trong bàn tay anh, bàn tay to nhẹ nhàng x0a nắn vài cái, thịt mềm nhẵn nhụi trong lòng bàn tay anh.
Hồ Mộng vô cùng bối rối, giãy giụa đẩy tay anh ra, nhưng sức lực mềm nhũn kia ngược lại càng khiến tình thú tăng mạnh.
“Lưu manh… không được chạm vào em.”
Khuôn mặt anh cười đầy sắc xuân, đầu ngón tay trêu ghẹo hai viên trân châu như hạt đậu nhỏ của cô, bởi vì sớm đ ộng tình nên đã c**ng cứng, “Đây là gì thế? Cứng nhanh thế sao…”
“… Dương Khả.” Rõ ràng tiếng gọi cảnh cáo của cô nhưng anh lại nghe như đang đầu hàng, giọng nói mềm nhũn, chán ghét cũng hệt như tán tỉnh.
Yết hầu anh lăn lộn lên xuống, “Đừng nóng vội, giúp em li3m.”
Áo ngủ màu trắng đã bị người nào đó kéo đến bên hông, hai bé thỏ ngọc trắng như tuyết lộ ra ngoài bị gió thổi lạnh như băng, lắc lư lên xuống.
Hô hấp của người đàn ông dần dần nặng nề hơn, hai tay đầy nước ấm đè ép hai bầu ng ực sữa trắng mịn, cúi đầu vùi vào hang động mê người, đầu lưỡi nóng tận tình li3m láp.
Anh hiểu rõ thân thể của cô như lòng bàn tay, rõ ràng là điểm mẫn cảm của cô, miệng to cắn lấy đầu vú, khoang miệng nóng bỏng như núi lửa sôi trào, khiến cả người cô run lên.
“Ưm…”
Cô từ từ phát ra tiếng r3n rỉ mê người, hai mắt thất thần nhìn trần nhà.
Lý trí nói cho cô biết bản thân nên từ chối, nhưng thân thể lại run lên, đầu ngón chân cuộn lại nắm chặt ga trải giường, huyệt nhỏ nhanh chóng như đê vỡ, không có tiền đồ mà phun mật dịch.
Thân thể người đàn ông lại vô cùng nóng, cọ qua da thịt mềm mại của cô, sờ đến đâu lại ửng hồng đến đó, cô lại hệt như con tôm đang được nướng chín trên bàn sắt, thuận theo anh mặc anh giày vò.
Anh kéo cô lên tạo thành tư thế quỳ gối, hai tay từ phía sau nhào nặn hai bầu ng ực của cô, hai bé thỏ trắng lại bị anh khai phá lần nữa trở thành cỡ Q, một bàn tay căn bản không nắm hết được.
Anh từ phía sau tỉ mỉ hôn từ sống lưng cô xuống đến eo cô, cô hoàn toàn mất hồn, híp mắt hưởng thụ màn dạo đầu thành thạo của anh.
Khi ở cùng nhau, anh cũng rất hiểu biết tình thú trên giường, luôn có thể kéo mất linh hồn của cô hai, ba lần.

Khiến cô trong lòng anh mềm thành một bãi nước, anh nói cái gì nghe cái nấy, vô cùng ngoan.
Anh ngậm lấy vành tai cô m*t nhẹ, “Chăm sóc không tệ, bé thỏ trắng nhỏ lại lớn hơn một vòng rồi.”

“Hả?”
Hồ Mộng sửng sốt, nghe không hiểu.
Bỗng nhiên hai bàn tay anh lại dùng lực, cô bị đau nên hét lên một tiếng, buồn bực mắng anh, “… Anh sờ chưa đủ sao? Còn không chịu buông tay!”
Giọng anh khàn khàn, xấu xa cười, “… Sờ chưa đủ.”
Cô bị cơn xoáy tình d*c hút hết vài phần lý trí, còn chưa kịp vào sân nhà, đai áo tắm đã bị tháo ra, từ làn da trơn bóng của cô mà trượt xuống.
Cô mơ hồ giật mình một chút, đầu óc trống rỗng.
Bên trong ngoại trừ một cái qu@n lót nhỏ thì không còn gì nữa, cái gì cũng chẳng còn.
Tiếng th ở dốc của người đàn ông phía sau càng nặng nề hơn, cô hoảng sợ xoay người, lại bị người kia nghiêng đầu dùng sức hôn lên môi, đôi môi dán sát vào nhau kia, hai người cũng thất thần một lát.
Hôn môi lâu, cảm xúc ấm áp cũng dần kéo dài, ấm áp như thế hệt như hai người họ chưa bao giờ chia xa nhau, vẫn luôn thân mật như thế.
Tay Dương Khả giữ lấy gáy cô, không vội vàng tiến vào, dịu dàng li3m lấy hai cánh hoa của cô cắn m*t, còn vươn đầu lưỡi mình ra li3m lấy răng của cô.
Người đàn ông nhíu mày, hô hấp ngày càng nặng nề hơn, lưỡi anh mạnh mẽ xoắn lấy lưỡi cô dây dưa làm cô khó quên.
Trong phòng đều là xu@n tình kèm theo tiếng m*t của môi lưỡi giao nhau, từ từ đi qua mưa rền gió dữ bên ngoài…
Trên giường lớn, hai tay cô nắm chặt lấy đầu giường, mái tóc đen dài tùy ý rũ xuống, quay cặp mông căng tròn về phía anh, bị người đàn ông li3m miệng huyệt, bị người đàn ông tách mở cặp mông đầy đặn ra hút nước trong người cô, thân thể cô run lên một chút, từng chút từng chút co rút lại.
Trước kia anh cũng rất yêu thích cặp mông đ ẫy đà này của cô, sau đó lúc hai người hòa vào nhau thì vô cùng thích, cố ý hung dữ làm cô, âm thanh r3n rỉ sẽ nghe lại đánh mạnh vào lòng anh.
“A!!…!a… ô ưm…”
Lâu lắm rồi chưa làm, cô mẫn cảm đến hỏng người, chỉ là li3m huyệt nhỏ thôi đã dễ dàng tiết ra hai lần, lần thứ hai hoàn toàn không thể khống chế được mà phun hết nước ngọt lên môi anh.
Cao trào vừa qua, cả người cô mềm hẳn đi ngồi phịch trên giường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 261: Nhân gian thật đẹp

Dương Khả cúi người đè lên cô, đôi mắt đen cúi đầu hôn lên cái trán đang chảy đầy mồ hôi nóng của cô.
Gậy th1t khởi động vài cái đã lớn lên thành một túp lều nhỏ, cô không nhịn được mà liếc mắt vài lần, huyệt nhỏ căng chặt, cả người đều ngứa không chịu được.
“Hồ Mộng.” Anh thấp giọng nói.
“Ừm.”
“Sau khi chia tay anh, em có ngủ với người đàn ông nào không?”
Mặt cô nóng lên, giọng nói nhẹ nhàng, “… Không.”
“Hả?”

Giọng anh đầy giọng mũi, nghĩ mình nghe lầm.
“Không có cùng người khác… ưm… cái kia…”
Dương Khả im lặng vài giây, sâu xa hỏi: “Thế vị hôn thê của em đâu?”
Cô mím môi có chút ngại ngùng, than thở: “Tay còn chưa nắm, cũng chưa quen thuộc.”
Người đàn ông sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười ra tiếng, tâm tình vui vẻ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của cô, “Thật ngoan.”
Giọng nói phát ra, anh kéo một bên chăn qua che người cô lại, khi xoay người, Hồ Mộng vội vàng giữ chặt tay anh.
“Anh đi đâu đó?”
“WC.”
Gậy th1t thô to của anh khiến người khác sợ hãi, vô lại nhướng mày, “Hay là, em giúp anh ra đi?”
Hô hấp cô dừng lại, trong đầu bỗng thoáng ra một đoạn d@m mĩ ngắn ngủi.
Từng ngày từng tháng tự giải quyết kia, anh sợ bản thân mình không khống chế được, sẽ không cố ý chạm vào cô, nhưng không kìm lòng được mà thân mật, mặc dù chỉ đơn giản là hôn sâu, nhưng cũng có thể làm d*c vọng của anh bốc cháy mãnh liệt hơn.
Mỗi lần xong anh đều sẽ vào WC tự mình giải quyết, nhưng thỉnh thoảng có mấy lần Hồ Mộng đau lòng anh bị nghẹn mà khó chịu, sẽ ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm phía dưới, há miệng ngậm vào.
Cái miệng nhỏ nhắn chỉ có thể miễn cưỡng bao bọc lấy quy đ@u to lớn của anh, anh thoải mái mà hít sâu, dịu dàng vuốt v e đầu cô, kiên nhẫn dạy cô li3m m*t như thế nào, một bên lại tự mình phối hợp hành động, thầm muốn b ắn ra sớm một chút, sợ cô ngồi xổm lâu sẽ khó chịu.
Hồ Mộng ngồi yên trên giường, vẻ mặt phức tạp nhìn anh, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, lại đóng chặt, toàn bộ giọng nói đều đóng trong cổ họng.
Giọng nói anh khàn khàn, “Đừng dùng ánh mắt thiếu làm này mà nhìn anh.”
Cô chột dạ nuốt nước miếng, “Không… Không phải đâu…”
Anh đưa tay xoa xoa mái tóc còn đang ướt đẫm của cô, đôi mắt sáng lên, khóe môi cong lên cười, “Hồ Mộng, anh không có hứng thú với tình một đêm, không có hứng thú với người bầu bạn, anh chỉ làm với bạn gái mình.”
“Cho nên, nếu em chưa nghĩ ra thì mẹ nó đừng câu dẫn anh.”
Nói xong, anh cũng không nhiều lời, thoải mái tự mình đi vào nhà vệ sinh, tay vừa mới chạm vào nắm cửa nhà vệ sinh, người con gái yếu đuối phía sau đã gọi anh lại.
“Anh… Anh có từng chưa?…!Sau khi chia tay em…”
Dương Khả quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đen thâm trầm phát sáng nhìn ánh mắt của cô, “Không có,”
Cửa nhà vệ sinh mở ra.
Cô gái trên giường dùng chăn quấn chặt người mình, hai tay ôm lấy má đang nóng dần lên, cong môi, ngọt đến mức tim cũng tan ra.
Cho nên, yêu là gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 127

Không phải là cảm tình khi yêu nhau sao.
Là sau khi tách ta, vẫn cứ để người kia bước vào trái tim mình, bảo vệ sự trong sạch thuần khiết cho người kia.

Sáng sớm, trời đã hết mưa.
Sau cơn mưa, Đại Lý giống như được vừa cơn mưa trong lành dội rửa sạch sẽ, ánh mặt trời cũng dần dần lên cao, làm hiện lên một vẻ đẹp vô cùng kinh ngạc.
Cuộc sống của Trình Tiêu có một thói quen, mặc kệ đêm trước có thức trễ như thế nào, sáng ngày hôm sau cũng sẽ đúng bảy giờ là tỉnh.
Anh đúng giờ bày bữa sáng lên bàn, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú kia, nhưng trên nét mặt vẫn không thể giấu được sự dịu dàng, khóe môi cũng có ý cười, làm Thang Viên và Du Điền hai mắt mở to kinh ngạc nhìn nhau.
Sức mạnh của tình yêu thật sự quá kinh ngạc.
Anh ăn lung tung mấy miếng, khi đứng dậy rời đi, còn thuận tay cầm theo một phần bánh sandwich và ly sữa, không ngừng bước tiến lên lầu.
Thang Viên nhìn sang, nhỏ giọng nói, “Tiêu gia là… ăn no rồi sao?”
Du Điền thong thả gật đầu, “Đâu chỉ có ăn no, mà là vô cùng no, cậu không thấy cả người anh ấy đều đang vô cùng cợt nhả sao?”
Thang Viên cho anh ấy một ánh mắt thấu hiểu, còn khoa trương mà hít sâu một cái, nụ cười d@m đãng mà cảm thán, “Bốn phía đều là mùi thịt nha…”

Anh bưng bữa sáng lên đẩy cửa phòng ra, cô gái nhỏ vừa mới tỉnh, tóc tai bù xù ngồi trên giường, nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ ngẩn người.
“Dậy rồi?”
Chu Thanh Dao hốt hoảng quay đầu lại, đôi mắt mơ màng buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê.
“Sao anh lại không gọi em?”
“Thấy em mệt mỏi, để em ngủ nhiều một chút.”
Trình Tiêu bước đến vài bước, đặt những thứ trong tay lên tủ đầu giường, cúi người ôm lấy cô.
“Đi đâu?” Cô chọc chọc vào bờ ngực rắn chắc của anh.
“Đánh răng, rửa mặt.”
Mặc kệ là sáu năm trước hay là bây giờ, Trình Tiêu vẫn mãi cưng chiều cô hệt như cưng chiều con gái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1892

Chu dù lúc ấy anh có là chàng thiếu niên ngây ngô thì vẫn có tính tình trầm lặng hệt như ông cụ non, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể giải quyết được hết.
Cô lại giống hệt món đồ trang sức treo trên người anh, anh lấy bàn chải thêm chút kem đánh răng rồi đưa đến cạnh miệng cô, cô như con gấu ôm lấy anh, lười biếng mà từ từ đánh răng.
Phun hết bọt kem trong miệng ra, anh lại dùng khăn mặt ấm cẩn thận lau mặt cho cô.
Chu Thanh Dao cười ngọt ngào, ở trên mặt anh hôn vài cái, lại bị người đàn ông này đè lên bồn rửa tay cắn vài cái, hôn đến không thể tách rời.
Khi đi ra, hai chân cô vẫn còn khua khua trên không, nét thẹn thùng trên mặt vẫn chưa tan đi, cả người thì khô nóng không chịu được.
Mặc quần áo, cô đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía xa xa, cái miệng nhỏ nhắn cắn sandwich, ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên mặt cô, luyến tiếc không muốn rời mắt.

Đầu ngón tay thô ráp lướt qua khóe môi của cô, lau vết sữa trắng còn lưu lại trên miệng cô.
Đôi mắt Trình Tiêu tỏa ra ánh sáng, thấp giọng nói, “Dao Dao.”
Cô gái nhỏ cong môi cười, uống xong một ngụm sữa cuối cùng, nhanh chóng kéo màn lại, quay người bổ nhào về phía người đang ngồi trên giường.
Anh ngăn bàn tay nhỏ bé đang cởi nút áo sơ mi của mình lại, cố ý giả ngu hỏi, “Làm sao thế?”
“… Ăn bữa sáng.”
Cô ngang ngược giãy ra khỏi tay anh, cởi bỏ mấy cái nút áo, đầu lưỡi cuồng nhiệt li3m lấy hai hạt đậu đỏ của anh, càng li3m càng mạnh bạo.
“Dao Dao muốn ăn thịt.”
Sau ba tiếng, “bữa sáng” đầy thịt này cuối cùng cũng kết thúc.
Cả người cô đều chảy đầy mồ hôi, giống hệt một con cá mất nước, hết sức lực ngã vào lòng anh th ở dốc.
Anh thấp giọng cười nói: “Ăn no không?”
“… Ăn rất no.”
Anh gối đầu lên tay mình, nghe từng tiếng th ở dốc của cô mèo nhỏ trước ngực, trong khoảnh khắc đấy anh thấy như mình đã trở về thời còn trẻ vô cùng quen thuộc kia.
Không biết mệt mỏi, hai người liều chết triền miên với nhau, cô mệt mỏi ghé sát vào ngực anh, thỉnh thoảng lại cọ hai cái, vô cùng vô cùng ngoan.
“Trình Tiêu.”
“Ừm.”
Con mèo nhỏ rì rầm phát ra tiếng, “Em muốn ra ngoài đi chơi, chở theo bọn Hồ Mộng đi cùng.”
Anh cười nhạt trả lời: “Được, để anh sắp xếp.”
Thời gian ấm áp từ từ trôi qua, người phía trên cũng từ từ không còn âm thanh nữa, anh nghĩ cô đang ngủ, vừa định buông cô ra chỉnh lại tư thế thoải mái để cô ngủ, ai ngờ vừa động cô đã sống chết quấn lấy anh.
“Không cho phép nhúc nhích.”
Cô lại bò lên, hai tay ôm lấy mặt anh, hôn l3n chóp mũi anh, “Đóng dấu, sau này chính là quán chuyên cung cấp thịt của em.”
Trình Tiêu cười, giọng khàn khàn nói: “Anh còn tưởng em muốn đóng dấu kiểu khác.”
Cô nghe hiểu, cúi đầu thẹn thùng, “…À.”
“À cái gì?”
Cô gái nhỏ xấu hổ không chịu được, vùi đầu vào ngực anh, ngoan ngoãn ôm lấy eo anh, “Ở lại với anh, đồ khốn.”
Đầu lưỡi anh chống má, thoải mái cười lớn.
Trong tim trống rỗng rất lâu, giống như bị thứ gì đấy vào lấp đầy.
À.
Thứ gì đấy gọi là tình yêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.