Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 22: Tiết Đoan Ngọ



Edit: Trúc Tiệp dư

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi

Nhóm người Thượng Thực cục đến phòng bếp nhỏ của Bích Ngọc các dọn dẹp xong phòng bếp thì đi vấn an Cố Thanh Sương. Cố Thanh Sương ôn tồn gặp bọn họ, thưởng cho mỗi người một ít. Chờ bọn họ cáo lui, nàng cho truyền Vệ Bẩm tiến vào: “Phòng bếp là nơi quan trọng, những người này ngươi đi điều tra từng người một đi.”

Vệ Bẩm chắp tay nói: “Đã kiểm tra rồi ạ, ít nhất bên ngoài không nhìn ra cái gì. Mấy người đều vừa vào cung là làm việc ở Thượng Thực cục, đây là lần đầu ra bên ngoài.”

Cố Thanh Sương trầm mặc gật đầu. Bên ngoài nhìn không ra cái gì, bọn họ tạm thời cũng chỉ có thể như vậy. Có nhiều chuyện, ví dụ như điều tra người nhà và mối quan hệ bên ngoài, hiện nay nàng còn chưa có bản lĩnh đó.

Lại nghe Vệ Bẩm nói: “Nhưng thật ra có hai người…”

Hắn hơi chần chờ, Cố Thanh Sương nâng mắt, hắn mới vội tiếp tục nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì. Là có hai cung nữ, một người tên Tố Cẩm, một người tên Hà Hương, hai năm trước đều bị phái đi hành cung làm việc. Thời gian cũng không dài, Tố Cẩm ở khoảng bảy tám tháng, Hà Hương chỉ ba tháng đã trở lại. Nhưng thần nghĩ đúng lúc ấy Mẫn Phi nương nương cũng ở hành cung nên vẫn phải bẩm với nương tử một tiếng.”

“Ngươi cẩn thận.” Cố Thanh Sương khẽ gật đầu: “Việc này ta biết rồi. Hàng năm sáu Thượng cục đều có điều người đi hành cung làm việc. Mấy năm trước ta cũng đã qua đó một thời gian, ta cũng không cần xem bọn họ là địch. Đồ ăn họ trình lên nghiệm xét cẩn thận hơn là được. Ngươi cũng âm thầm theo dõi thêm một phần.”

“Thần đã hiểu.” Vệ Bẩm nghiêm nghị đồng ý, thấy Cố Thanh Sương không nói thêm gì nữa, hắn bèn lui ra bên ngoài chờ.

Mấy ngày tiếp theo, Hoàng đế làm theo thông lệ, triệu kiến những phi tần cùng đợt sắc phong với Cố Thanh Sương là Xa Sung y và Ngô Lương sử. Mấy ngày sau, ngoại trừ lại lật thẻ bài của Cố Thanh Sương một lần ra thì còn lại đều ở chỗ Mẫn Phi.

Kể từ đó, có thể nói là Phương Tín cung chiếm hết nổi bật. Lúc Cố Thanh Sương lại đi vấn an Vinh Phi, có thể phát hiện ra ánh mắt người khác hoặc nhiều hoặc ít không giống với trước đây. Nhưng lúc mở miệng nói chuyện phiếm, ít nhiều còn có thể che giấu được mà thôi.

Cứ như vậy bất tri bất giác đã đến Đoan Ngọ. Tầm này năm ngoái là lúc đi hành cung tránh nóng, khu vực gần hành cung có sông có hồ, thiên tử và quần thần cùng đi xem đua thuyền rồng. Nhưng năm nay bởi vì việc đại tuyển vừa qua không lâu, việc tránh nóng tạm thời gác lại, xem thuyền rồng cũng miễn, chỉ bày gia yến ở trong cung Thái hậu.

Loại gia yến thế này phi tần trong cung không ai dám qua loa. Sau khi ngủ trưa dậy Cố Thanh Sương đã bắt đầu tắm gội trang điểm, chọn một chiếc áo đối khâm [1] lụa màu xám mỏng, phía trong mặc váy cúp ngực màu hồng nhạt thêu hoa hồng đậm ở viền, trên làn váy cũng thêu cành hoa hồng màu đỏ đậm, tô điểm nhụy trắng. Nàng mặc diễm lệ hơn so với ngày xưa một chút thôi nhưng cũng không hề tầm thường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 56: C56: Chương 56

[1] 对襟上襦: Là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thõng.

Lúc nàng đi vào Di Ninh cung đã là cuối giờ Thân, cửa cung vẫn là vài vị ma ma lớn tuổi đứng đợi. Thấy nàng tiến vào, một vị ở giữa bước ra đón nàng đi vào. Ma ma vừa đi vừa nói: “Mấy vị Đại trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa tiến cung vấn an, Thái hậu nương nương đang nói chuyện với các ngài ấy ở nội điện. Còn lại các vị nương nương, nương tử cũng đã đến gần đủ, ngài có thể trò chuyện cùng các ngài ấy trước. Thái hậu nương nương đặc biệt nói tùy ý chút là được, ngày lễ không cần giữ nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy.”

Nói mấy câu đã đi tới cửa đại điện, Cố Thanh Sương gật đầu hơi vái chào bà ta: “Ta biết rồi, làm phiền ma ma.”

Nói xong nàng bước qua ngạch cửa, đưa mắt nhìn lên thì thấy Thái hậu trong yến hội. Chỗ Hoàng đế còn trống, hai bên trái phải nhiều thêm mấy bàn, chắc là chuẩn bị cho mấy vị Đại Trưởng Công chúa và Trưởng Công chúa.

Ngoài ra, các phi tần cấp bậc thấp đã đến tầm một nửa, nàng đến coi như không sớm cũng không muộn. Trong bốn Phi thì Tình Phi và Lam Phi đã ngồi vào chỗ, Vinh Phi và Mẫn Phi tạm thời chưa thấy bóng dáng.

Cố Thanh Sương tiến lên hành lễ chào hỏi: “Tình Phi nương nương kim an, Lam Phi nương nương kim an.”

Tình Phi vốn đang nói chuyện với phi tần bên cạnh, nghe tiếng thì nhìn nàng, hơi mỉm cười: “Thanh Tài nhân tới rồi, mau ngồi đi.”

Cố Thanh Sương nói tạ ơn, để A Thi đỡ tay đi vào bàn tiệc của mình. Đợi ngồi xuống rồi, nàng nhìn kỹ lại mới chú ý đến có một tiểu cô nương đang ngồi trên đầu gối của Lam Phi, trông khoảng hai ba tuổi, trắng trẻo đáng yêu.

Đúng là Đại Công chúa, đứa con đầu tiên của kim thượng. Nghe nói lúc đứa nhỏ này sinh ra vô cùng hung hiểm, Lam Phi cũng vì vậy mới bị bệnh. Sau này đều là dáng vẻ uể oải, dứt khoát ở ẩn không quan tâm ai cả.

Ngoại trừ đứa nhỏ này thì phía dưới còn có hai vị Hoàng tử. Nhưng xuất thân đều không cao, từ lúc mới sinh ra đã giao cho nhóm Thái phi ở Thọ Khang cung nuôi, ít khi gặp người.

Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sương thầm than thở, đương kim Hoàng thượng này không để bụng hậu cung, thật là không để bụng đến rõ ràng!

Chỉ đơn thuần nhìn vào chuyện các Hoàng tử là có thể biết được, nếu hắn muốn để ý thì mọi việc đều được sắp xếp rõ ràng. Trẻ con chốn hậu cung không dễ sống. Hoàng tử luôn dễ gặp nhiều tai nạn, nuôi ở dưới gối ai cũng đều bị người ta ghen ghét. Chỉ có nuôi ở chỗ nhóm Thái phi, khiến cho mọi người đều có suy nghĩ, nghĩ rằng nếu bản thân được sủng ái, hoặc có mệnh vươn lên địa vị cao thì đứa trẻ có thể về dưới danh nghĩa của mình, nên ngược lại đều mong các vị Hoàng tử lớn lên một cách khỏe mạnh cứng cáp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Việc này hắn xử lý thích đáng, không cần tốn nhiều sức đã ngăn được ám hại cho các Hoàng tử, mọi việc trong triều càng thêm thoả đáng. Duy chỉ có hậu cung, chỉ có chút ít tài mọn đã có thể lung lay đi qua dưới mí mắt hắn, trước đó là Nam Cung Mẫn, sau nữa lại là nàng. Một nam nhân mạnh mẽ lên tiếng chỉ trích trong triều, riêng đối với nữ nhân hậu cung lại răm rắp tin theo, ngoài việc hắn lười chẳng muốn để trong lòng thì Cố Thanh Sương không thể nào nghĩ ra được nguyên nhân để giải thích chuyện lạ như vậy.

Cố Thanh Sương nghiền ngẫm trong lòng, vẫn còn rót rượu trái cây để uống. Chợt có bóng hình xinh đẹp đi vào khóe mắt, nàng đưa mắt nhìn lên, vội đứng dậy: “Uyển Tần tỷ tỷ.”

“Muội muội ngồi đi.” Uyển Tần mỉm cười, ra hiệu bằng mắt cho cung nhân thêm một cái ghế thêu ở bên bàn tiệc của nàng rồi ngồi xuống ở bên cạnh nàng: “Mấy ngày nay không quá rảnh rỗi để gặp muội muội. Hôm nay có vài lời muốn nói với muội muội.”

Cố Thanh Sương mỉm cười rót rượu cho nàng ta: “Mời tỷ tỷ nói.”

Uyển Tần nhìn xung quanh: “Người đã đến gần đủ rồi. Vinh Phi nương nương và Mẫn Phi nương nương còn chưa thấy bóng dáng.”

Cố Thanh Sương liếc nàng ta một cái, nhìn ra nàng ta có chuẩn bị mà đến. Nàng không nói lời nào, chỉ làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Uyển Tần hạ giọng: “Vinh Phi nương nương ở bên trong nói chuyện với Thái hậu nương nương cùng vài vị Đại Trưởng Công chúa. Còn Mẫn Phi… Ta nghe nói nàng ta vừa đi Tử Thần Điện, nhưng một lúc nữa Hoàng thượng cũng lại đây. Muội muội nói xem Mẫn Phi đặc biệt chạy một chuyến này là vì cái gì?”

Đúng là miệng lưỡi khôn khéo dẫn dắt từng bước, dường như đang dẫn đường một đứa nhỏ làm bài số học phức tạp.

Cố Thanh Sương suy nghĩ một chút: “Thái hậu nương nương không thích Mẫn Phi. Mẫn Phi nương nương chắc là muốn cùng Hoàng thượng đến đây, tránh bị Thái hậu nương nương làm khó dễ.”

Uyển Tần tươi cười rực rỡ: “Muội muội là người thông minh.”

Nụ cười rực rỡ kia chỉ một chớp mắt đã nhạt đi, nhạt đến không thể nhìn thấy nhưng nàng ta vẫn không mất đi sự điềm đạm: “Cho nên người ở trong cung, vẫn phải có một chỗ dựa. Hoặc là Hoàng thượng, hoặc là Thái hậu, muội muội thấy thế nào?”

Cố Thanh Sương ngưng một nhịp, đối diện với Uyển Tần trong một hơi thở rồi lại rời đi: “Tỷ tỷ nói có lý.”

“Nói chuyện phiếm với muội muội thôi.” Uyển Tần dời mắt đi, giống như tùy ý nhìn các phi tần kết đôi kết ba trong điện, khẽ phe phẩy quạt tròn trong tay: “Hoa lựu trong cung Vinh Phi nương nương vừa đến ngày nở. Nếu muội muội rảnh rỗi, ngày mai chúng ta cùng đi thưởng thức, nếu không thì thôi vậy.”

Nói xong lại nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu: “Không làm phiền muội muội nữa.”

Cố Thanh Sương tạm thời không trả lời, chỉ đứng dậy tiễn người. Đợi Uyển Tần đi xa, mặt nàng cũng lạnh đi, ngồi về chỗ của mình. A Thi lo lắng tiến lên: “Nương tử…”

“Đừng cuống lên.” Cố Thanh Sương hít sâu một hơi rồi lại nhấp một ngụm rượu: “Để cho ta suy nghĩ một lát.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 97: 97: Đẩy Nhan Nhã Tịch Vào Nanh Vuốt Ma Qủy

Lại qua khoảng một khắc, Thánh giá mới đến. Bên ngoài cùng vang lên tiếng vấn an, bên trong Thái hậu cùng nhóm Trưởng Công chúa cũng biết hắn tới bèn cùng nhau ra ngoài điện.

Khi bóng dáng Thái hậu xuất hiện, Hoàng đế cũng vừa hay đi đến trước bàn tiệc. Hắn lập tức dừng chân, nghiêm chỉnh vái chào: “Mẫu hậu mạnh khỏe.”

Mặt Thái hậu đầy hòa ái, khi ánh mắt đảo qua Mẫn Phi thì vẻ mặt cũng không thay đổi. Bà nói một tiếng: “Ngồi đi.” Lại nhìn chúng phi tần trong điện vẫn cúi người thi lễ nói: “Đều ngồi đi.”

Tiếng oanh yến đồng thời nói lời cảm tạ. Chúng phi tần ngồi xuống, Thái hậu mỉm cười nhìn Mẫn Phi: “Cũng gần một tháng chưa được gặp Mẫn Phi.”

Đám phi tần ngồi trong điện đều nín thở, Mẫn Phi vào cung mới chưa được một tháng, nghe Thái hậu nói như vậy chỉ e là sau khi nàng ta vào cung yết kiến thì không đến Di Ninh cung nữa.

Quả thật Cố Thanh Sương cũng chỉ gặp mặt Thái hậu một lần lúc đầu, nhưng sau đó lâu lâu vẫn đến cửa Di Ninh cung dập đầu. Thái hậu lười thấy phi tần nhỏ như nàng, tóm lại không thể xem như nàng sai được.

Mẫn Phi nhất thời chột dạ, rồi định thần lại, ánh mắt nhu nhược đáng thương đưa về phía Hoàng đế. Cố Thanh Sương chỉ nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn như muốn mở miệng che chở, lập tức rời khỏi bàn tiệc, đi nhanh ra hai bước phúc thân nói: “Xin Thái hậu nương nương cho phép thần thiếp được nói.”

Hoàng đế dừng lại, ánh mắt cả điện đều dồn lên người nàng.

Cố Thanh Sương nói với vẻ mặt tự nhiên: “Mẫn Phi nương nương và thần thiếp trước đây đều là người tu Phật, lần này có thể lần lượt vào cung hầu hạ vua, đều nghĩ vẫn nên làm chút việc thiện, cầu phúc tích đức cho hậu cung. Khi đó Mẫn Phi nương nương vào cung, nói đến việc này cũng hợp ý với nhau nên quyết cùng nhau sao chép “Hoa Nghiêm Kinh” để dâng lên trước Phật dịp năm mới. Tâm trạng của thần thiếp không ổn định, thường hay chép hai ngày rồi lại thôi. Lại không ngờ Mẫn Phi nương nương thành tâm như vậy, nhất thời sai sót trong lễ nghĩa. Thần thiếp và Mẫn Phi nương nương cùng ở một cung, nên nhắc nhở một vài lờimới phải, cho nên là thần thiếp không phải.”

Toàn tiệc im lặng như tờ.

Trong khoảng thời gian ngắn, biểu cảm của mỗi người mỗi khác. Ánh mắt Thái lạnh lẽo đâm trên mặt nàng, Mẫn Phi cắn răng không nói, Vinh Phi khẽ nhếch đôi mày đẹp, Lam Phi vẫn thờ ơ, Tình Phi là dáng vẻ xem kịch vui.

Ở bàn bên cạnh, Uyển Tần lãnh đạm dựa vào ghế.

Nàng ta biết ngay Cố thị này không dễ nắn bóp như vậy. Dù sao cũng là người đi ra từ Thượng Nghi cục, những lợi hại nặng nhẹ trong cung, nàng đều biết.

Không lâu sau nàng nghe được Thái hậu cười khẽ một tiếng: “Ngươi đúng là nhanh mồm dẻo miệng.” Bà nói xong thì thở dài, không nhìn nàng nữa: “Hôm nay là ngày lành, ai gia không so đo với ngươi.”

“Sáng sớm ngày mai, tự ngươi đến Cung Chính Ti lãnh phạt đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.