Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 39: Xóa bỏ công danh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Chanh

Beta: Yuyu

______

Đầu tháng mười một, Hoàng đế dẫn theo Hoàng Thái tử Lăng Kỳ Ngụ và con trai trưởng Lăng Kỳ Yến tới Tích Ung ở Quốc Tử Giám để dạy học.

(*Tích Ung: một nơi dạy và học lễ nghi thời phong kiến, xuất hiện từ thời Tây Chu.)

Lăng Kỳ Yến ngồi ngáp trên xe ngựa, bởi vì dậy sớm quá nên bây giờ y buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.

Lăng Kỳ Yến chưa từng và cũng không có hứng tham gia việc dạy học ở Tích Ung mỗi năm. Thế mà năm nay Hoàng đế bỗng nhiên nói muốn dẫn y theo, về sau y mới biết, là do tên khốn Lăng Kỳ Ngụ kia đề nghị với Hoàng đế, chẳng ai hay gã định làm trò quỷ gì.

Lăng Kỳ Yến biết rõ có bẫy, nhưng Hoàng đế đã mở miệng vàng, dù y không chịu cũng phải tới.

Trời còn chưa sáng, đám học trò của Quốc Tử Giám đã tới nhà ăn sớm hơn một canh giờ so với ngày thường để ăn sáng.

Ôn Doanh ngồi sát góc, yên lặng ăn cơm, bàn bên cạnh là Hạ Chi Hành và nhóm đồng hương của hắn ta.

Do hôm nay là ngày Hoàng đế tự mình tới Tích Ung để dạy học, nên mới sáng sớm Hạ Chi Hành đã đến thư viện ăn sáng với bọn họ.

Có người chú ý tới chiếc nhẫn ban chỉ đeo trên tay Hạ Chi Hành, bèn cười hỏi hắn ta lấy món đồ tốt này từ đâu. Hạ Chi Hành nhướng mày, không kiêng dè gì mà nói thẳng: “Là Dục Vương điện hạ tự tay ban thưởng cho ta, còn bảo ta đeo nó mỗi ngày.”

Những người khác nghe vậy thì nhao nhao thốt lên từng tiếng xuýt xoa hâm mộ không biết là thật lòng hay giả vờ, luôn miệng ca ngợi Dục Vương điện hạ hào phóng.

Ôn Doanh ngước lên nhìn thoáng qua, ánh mắt lia trúng chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái tay trái của Hạ Chi Hành, ngừng lại giây lát rồi hờ hững dời đi.

Ăn sáng xong, mọi người trở về đợi trong phòng học, đến giờ Thìn ba khắc, có một Thị Đồng* bước vào, bảo bọn họ tới phòng bên ngoài điện Tích Ung.

(*Thị Đồng: Người hầu trẻ, thường là các thiếu niên.)

Ôn Doanh đang định đứng dậy, Phan Hữu An vừa lướt qua người hắn bỗng nhiên liếc nhìn hắn, rồi tự dưng cười chế nhạo: “Ta nhớ chiếc nhẫn ban chỉ bằng phỉ thúy đó từng thuộc về ngươi phải không? Sao giờ lại đeo trên tay cái tên họ Hạ kia rồi?”

Dù Ôn Doanh chưa từng đeo chiếc nhẫn ban chỉ kia, nhưng hồi trước đôi khi ở một mình trong thư viện, hắn sẽ lôi nó ra, vuốt ve một hồi, chắc có lần nào đó đúng lúc bị người này thấy được.

“Đáng thương ghê, thứ mà ngươi xem là bảo bối đã bị Dục vương điện hạ đưa cho người ta mất rồi, chậc chậc, ngươi nhìn đi, trong mắt ngài ấy, ngươi có gì đặc biệt hơn kẻ khác? Trước đây không phải còn rất hả hê sao?”

Phan Hữu An châm chọc bằng chất giọng quái gở, Ôn Doanh mặc kệ đối phương, hắn đứng dậy định rời khỏi thì Phan Hữu An bỗng nhiên duỗi chân, hung hăng ngáng chân Ôn Doanh.

Do quá bất ngờ khiến hai chân Ôn Doanh lảo đảo, cả người đổ về trước, hắn nhanh chóng chống một tay vào bàn sách kế bên, cố giữ thăng bằng, tránh ngã sấp mặt xuống đất.

Sau khi ổn định cơ thể, Ôn Doanh chợt ngẩng đầu, hung dữ trừng Phan Hữu An, người kia vô thức lùi một bước ra sau, nháy mắt đã đỏ bừng mặt: “Trừng cái gì mà trừng! Ta không hề cố ý!”

Phan Hữu An vứt câu này lại rồi đen mặt chạy đi.

Trong phòng học chỉ còn lại mình Ôn Doanh, hắn nhíu mày bóp cổ tay, ban nãy đè tay quá mạnh, nên giờ cổ tay đau râm ran, chắc là bị trật xương.

Một Thị Đồng khác lại tiến tới thúc giục, Ôn Doanh hít sâu một hơi, bước ra ngoài.

Giờ Thìn sáu khắc, chuông trống vang lên rộn ràng, Hoàng đế ngồi vào ghế rồng trong điện Tích Ung, đám học trò của Quốc Tử Giám xếp hàng sau nhóm quan viên theo hầu, quỳ xuống hành lễ.

Tiếng giảng bài của Hoàng đế lan từ trong điện ra ngoài, hòa với âm thanh gió thổi liu riu, truyền khắp ngõ ngách Quốc Tử Giám.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: Cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ

Ôn Doanh lơ đãng quỳ dưới đất, nhớ tới ban nãy nhìn thấy dáng vẻ Lăng Kỳ Yến bước xuống xe ngựa, sau đó theo sau Hoàng đế tiến vào điện Tích Ung từ xa, tự dưng hắn nhắm mắt lại.

Quá trình dạy học kéo dài suốt hai canh giờ, đến lúc kết thúc đã là xế trưa, nghe lời đề nghị của Thái tử, Hoàng đế và đám quan viên quyết định nán lại Quốc Tử Giám để ăn trưa, nghỉ ngơi chốc lát mới rời đi.

Ôn Doanh không tới nhà ăn mà trở về phòng thay đồ.

Phan Hữu An đang ở trong phòng, nhìn thấy hắn vẫn trưng ra cái vẻ mặt khó coi châm chọc, Ôn Doanh mặc kệ đối phương, thay đồ xong là tới phòng học ôn bài.

Ôn Doanh ngẩn người ngồi cạnh bàn sách, sách mở ra để trước mắt nhưng mãi mới lật được một trang.

Sau khi ăn trưa, những người khác trở về phòng học đều thảo luận rất hăng say nội dung bài học của bệ hạ hôm nay,

Chỉ mình Ôn Doanh như bị ngăn cách với những cảm xúc ngoài kia.

Bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng hét chói tai: “Nhẫn ban chỉ của ta đâu? Ai lấy nhẫn ban chỉ của ta rồi?”

Hạ Chi Hành đang tức tối lật tung bàn sách của mình, có người tiến lên hỏi hắn ta bị sao thế, Hạ Chi Hành buồn bực trả lời: “Không thấy nhẫn ban chỉ Dục Vương điện hạ tặng cho ta đâu nữa!”

“Không phải buổi sáng ngươi còn đeo à? Sao tự nhiên lại mất được?”

Hạ Chi Hành tức giận nói: “Ta không biết, trước đó bởi vì phải tới điện Tích Ung nghe giảng, không tiện đeo trang sức, nên ta đã tháo ra bỏ vào ngăn kéo này, tới lúc quay về thì phát hiện nó biến mất.”

Mấy người khác ngơ ngác nhìn nhau, mất đồ trong phòng học, chẳng lẽ… bị ai đó đánh cắp à?

Tất nhiên Hạ Chi Hành cũng nghĩ tới chuyện kia, mặt hắn ta tái mét, vội đứng dậy nói: “Ta đi tìm quan Thừa đại nhân đây.”

(*Quan Thừa: chức quan trong Quốc Tử Giám, quản lý nội quy trường học.)

Có người cản Hạ Chi Hành lại, nhắc nhở hắn ta: “Cứ từ từ đã, Hoàng đế vẫn chưa đi, bọn họ đang bận rộn hầu hạ ngài ấy, nào có rảnh rỗi quan tâm chuyện này, bây giờ làm ầm lên cũng không tốt.”

Hạ Chi Hành không chịu: “Chỉ có Tế Tửu, Tư Nghiệp* hầu hạ Hoàng đế thôi, ta đi tìm quan Thừa Trương, còn kéo dài nữa thì không chừng nhẫn ban chỉ của ta mất luôn đó.”

(*Tế Tửu: Quan đứng đầu Quốc Tử Giám.)

(*Tư Nghiệp: Chức quan đứng sau Tế Tửu.)

Hạ Chi Hành chạy vội đi, những người khác thì thầm vài câu, rồi lần lượt ngồi vào chỗ của mình, chẳng ai muốn dính tới việc này cả.

Ôn Doanh hơi nhíu mày.

Hai khắc sau, Hạ Chi Hành theo quan Thừa Quốc Tử Giám quay về. Trông vị quan Thừa Trương kia rất mất hứng, cũng đúng thôi, Hoàng đế còn đang ở đây, vậy mà lại xuất hiện trộm cắp giữa đám học trò, vui thế nào được.

Tất cả mọi người đều bị vặn hỏi, ai cũng bảo không nhìn thấy cái nhẫn ban chỉ đó, qua hồi lâu, Phan Hữu An bỗng lên tiếng, nói ngập ngừng: “Hình… hình như hồi trưa lúc bạn cùng phòng của học trò trở về thay đồ, học trò thấy hắn nhét cái nhẫn ban chỉ kia xuống dưới gối đầu.”

Hắn ta vừa nói vừa ngó thẳng mặt Ôn Doanh, rõ ràng bạn cùng phòng mà hắn ta nhắc đến chính là Ôn Doanh.

Phòng học chợt xôn xao hẳn lên.

Ôn Doanh càng nhíu chặt mày, khi nghe quan Thừa Trương hỏi thì lạnh lùng giải thích: “Học trò không ăn trộm, học trò trở về thay đồ xong là tới đây ngay, chưa từng thấy cái nhẫn ban chỉ nào.”

“Hắn nói dối.” Phan Hữu An cãi lại: “Học trò nhìn thấy rõ ràng, chính hắn đã lấy nhẫn ban chỉ!”

Ôn Doanh nói mãi một câu: “Học trò không ăn trộm.”

Hạ Chi Hành hừ một tiếng: “Cứ phái người đến phòng ngươi xem thử là sẽ biết thật hay giả thôi.”

Quan Thừa Trương do dự chốc lát rồi sai hai Thị Đồng qua phòng Ôn Doanh.

Vẻ mặt của mọi người rất đa dạng, bọn họ đều im lặng nhìn Ôn Doanh, hắn cuộn chặt tay thành nắm đấm, mặt mày căng cứng, không nói tiếng nào.

Một khắc sau, đám Thị Đồng được sai đi kiếm đồ quay lại, đưa chiếc nhẫn ban chỉ bằng phỉ thúy cho quan Thừa Trương, nói đúng là tìm thấy nó dưới gối của Ôn Doanh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1835: 1835: Chương 1838

Quan Thừa Trương sầm mặt, ông ta chưa kịp nói gì thì đã có sai dịch vội vàng tiến vào thông báo, nói bệ hạ bỗng nhiên nổi hứng, muốn dẫn Thái tử, Dục Vương và các quan viên qua đây xem thử phòng đọc sách của học trò, bọn họ sắp tới rồi, mọi người mau chuẩn bị nghênh đón bệ hạ.

Lăng Kỳ Yến vừa theo Hoàng đế đến phòng học vừa chửi thầm Lăng Kỳ Ngụ. Gã lắm chuyện thật, hết đề nghị ăn trưa ở Quốc Tử Giám lại xúi nhóm phụ hoàng tới nhìn đám học trò.

…Có gì hay mà nhìn, đáng lẽ lúc này y đã quay về phủ, thoải mái ngủ trưa rồi.

Hoàng đế ghé phòng học của bọn học trò đậu kỳ thi Hương trước, trong tương lai phân nửa Cử Nhân vào được Quốc Tử giám đều có thể đỗ Tiến Sĩ, nên tất nhiên ông ta khá quan tâm tới họ.

Tế Tửu Quốc Tử Giám theo hầu hai bên, tiện thể giới thiệu tình hình của đám học trò này cho Hoàng đế, còn cố ý nhắc tới vài người nổi trội, muốn tạo ấn tượng tốt với ông ta.

Sau này lúc thi Đình, biết đâu những người được nhắc tới ấy sẽ chiếm được chút ưu thế. Quan viên của Quốc Tử Giám luôn hy vọng cuối cùng sẽ có nhiều học trò của họ đậu Tiến sĩ với thứ hạng cao.

Hoàng đế vừa bước vào cửa, toàn bộ học trò đã cung kính quỳ xuống đất.

Hoàng đế vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy những rường cột nước nhà trong tương lai kia, ông ta bảo miễn lễ, để bọn họ đứng lên nói chuyện.

Lăng Kỳ Yến ngó sang Ôn Doanh, y lập tức nhíu mày, sao gặp Hoàng đế mà tên này dám bày ra vẻ mặt cau có như vậy… Không sợ chết thật à.

Hoàng đế muốn gọi ai đó tới hỏi thăm, bèn chọn Ôn Doanh. Trước đây, tên của vị Giải Nguyên kinh thành này đã được nhắc đến rất nhiều lần trước mặt ông ta, Tế Tửu còn luôn miệng khen ngợi đối phương, khiến Hoàng đế rất tò mò về hắn.

Ôn Doanh tiến lên một bước, cúi thấp đầu hành lễ, hai mắt Hoàng đế chợt sáng bừng, như thể chẳng ngờ hắn lại là một thiếu niên đẹp trai cao ráo như thế, đúng là người ta không nói điêu chút nào.

Hoàng đế đang định mở miệng hỏi thì bỗng nhiên bị Lăng Kỳ Ngụ cướp lời: “Phụ hoàng, vị này không phải là quan Thừa của Quốc Tử Giám à? Ông ta làm gì ở đây? Chẳng lẽ có học sinh nào phạm lỗi ư?”

Quan Thừa Quốc Tử Giám phụ trách việc uốn nắn học trò, trên người luôn dắt theo một cây thước dài, nên vừa nhìn đã biết là ai.

Hoàng đế nghe vậy thì nhíu mày, vị quan Thừa Trương kia bước lên một bước, kể hết chuyện tranh chấp trước đó ra, không dám giấu giếm gì.

Việc này không chỉ khiến Hoàng đế đanh mặt, mà còn khiến các học quan của Quốc Tử Giám ngạc nhiên vô cùng.

Ôn Doanh quỳ xuống, ưỡn lưng thẳng tắp, thanh minh cho mình: “Học trò không ăn trộm, học trò bị oan, xin bệ hạ tra xét rõ ràng.”

Lăng Kỳ Yến mới thấy cái nhẫn ban chỉ kia đã lập tức sầm mặt, vẻ mặt y cực kỳ khó coi.

Ý cười trên mặt Hoàng đế gần như biến mất sạch, chắc ông ta không ngờ trong Quốc Tử Giám lại xảy ra lục đục nội bộ, còn đúng lúc bị ông ta bắt gặp.

Lăng Kỳ Ngụ nhìn gương mặt u ám của Hoàng đế, thấy ông ta không định lên tiếng, bèn chủ động hỏi thay, gã gọi Hạ Chi Hành đến: “Nhẫn ban chỉ của ngươi bị mất lúc nào?”

Hạ Chi Hành bình tĩnh trả lời: “Thưa điện hạ, chính là hôm nay, học trò chắc chắn ăn sáng xong vẫn còn, sau đó do phải đi nghe giảng, nên học trò mới tháo nó ra cất vào ngăn kéo, tới khi trở về đã mất tiêu.”

Lăng Kỳ Ngụ hỏi tiếp: “Nếu hôm nay các ngươi đều tới phòng ngoài điện Tích Ung nghe giảng, vậy sao Cử Nhân Ôn có cơ hội lén trộm đồ của ngươi được?”

“…Học trò không biết, nhưng đúng là đã tìm thấy cái nhẫn ban chỉ này dưới gối hắn, dù sao cũng không phải học trò vu oan hắn.”

Lăng Kỳ Ngụ suy nghĩ một hồi rồi gọi Phan Hữu An đến hỏi: “Ngươi xác định mình không nhìn nhầm chứ? Ngươi tận mắt thấy Cử Nhân Ôn giấu nhẫn dưới gối à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Phan Hữu An liếm môi, nhỏ giọng nói: “Là thật ạ, học trò tận mắt thấy, chắc chắn học trò không dám nói dối trước mặt bệ hạ và điện hạ đâu.”

Nói đến đây, hắn ta do dự chốc lát rồi nói tiếp: “Sáng nay lúc Thị Đồng tới gọi mọi người đến điện Tích Ung, bởi vì xảy ra chút mâu thuẫn nên học trò đã cãi nhau với Cử Nhân Ôn một hồi lâu, sau đó học trò bỏ đi trước, Cử Nhân Ôn là người cuối cùng rời khỏi phòng học.”

“Thật sao?” Lăng Kỳ Yến nhìn sang Ôn Doanh, hỏi hắn: “Có đúng hay không?”

Mặt Ôn Doanh dần căng cứng hơn, hắn nhỏ giọng trả lời: “Phải, nhưng học trò không lấy nhẫn ban chỉ.”

Sau khi bị gọi ra hỏi chuyện, cậu Thị Đồng tới hối thúc Ôn Doanh lần cuối đã xác nhận chuyện này, nhưng cậu ta bảo không nhìn thấy hành động bất thường nào của hắn cả.

Dù sao cũng chẳng quan trọng nữa.

“Thế nên dựa vào tình hình này, đúng là chỉ mình Cừ Nhân Ôn có cơ hội trộm đồ, hơn nữa còn tìm thấy món đồ ấy ở chỗ của hắn.” Lăng Kỳ Ngụ bỗng nhiên chuyển đề tài, gã hỏi Lăng Kỳ Yến bên cạnh: “Đại ca, theo như cô biết, hai vị Cử Nhân kia đều là môn khách của phủ huynh nhỉ? Huynh nghĩ sao về việc này?”

Vẻ mặt Lăng Kỳ Yến đã lạnh đến chẳng thể lạnh hơn, y nghiến răng, gằn từng chữ một: “Ta không biết.”

Hạ Chi Hành chợt lên tiếng: “Học trò nghe người trong phủ Dục vương nói Dục vương từng tặng cái nhẫn ban chỉ kia cho Cử Nhân Ôn. Sau khi hắn bị đuổi khỏi phủ do chọc giận điện hạ, ngài ấy đã thu nó về rồi đưa cho học trò, thế nên Cử Nhân Ôn mới ghen tị và ngầm ghi hận học trò, trong khoảng thời gian này hắn thường xuyên tỏ vẻ ghét bỏ học trò…”

“Có cả chuyện này nữa sao?” Lăng Kỳ Ngụ nhịn cười nhìn Lăng Kỳ Yến, “Đại ca, đúng là huynh đã tặng cái nhẫn ban chỉ kia cho Cử Nhân Ôn trước, sau đó lấy nó về rồi đưa cho Cử Nhân Hạ à?”

Mặt mày Lăng Kỳ Yến trắng bệch, y vẫn im lặng.

Đám quan viên và học trò đều đang thầm suy đoán trong lòng, sao nói một hồi lại thành hai Cử Nhân tranh giành điện hạ vậy, đúng thật là…

Hoàng đế nghe xong càng tức giận hơn, ông ta cảm thấy mất hết mặt mũi, bèn hung hăng trừng Lăng Kỳ Yến.

Lăng Kỳ Yến cúi đầu, không nói nên lời.

Tế tửu Quốc Tử Giám đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng xin Hoàng đế tha lỗi, tự nhận do mình không dạy dỗ tốt đám học trò này. Tư Nghiệp Lâm không đành lòng, nên cố giải thích thay Ôn Doanh: “Xin bệ hạ xem xét lại, học trò Ôn chẳng phải kiểu người ham mê hư vinh tiền tài, vì vậy chắc chắn nó sẽ không làm chuyện mà người có học khinh thường đâu. Có lẽ trong này còn bí mật khác, hay cứ tra rõ đã rồi hẵng quyết định sau…”

Lăng Kỳ Ngụ phản đối: “Không lẽ còn phải gọi nha môn kinh thành tới tra việc nhỏ nhặt đó sao? Lâm đại nhân mến người tài, che chở học trò là chuyện thường, nhưng bây giờ có chứng cứ xác thực rồi mà vẫn bênh chằm chặp như thế thì chính là không biết phân biệt đúng sai, cố ý bao che lỗi lầm.”

Hoàng Thái tử răn dạy và quở mắng một trận khiến gương mặt già nua của Tư nghiệp Lâm đỏ bừng, mãi không nói nên lời.

Trên mặt Hoàng đế đã nhuốm đầy khí lạnh và lửa giận khó kìm nén nỗi.

Nếu chuyện này chẳng liên quan gì tới con trai ông ta, chắc chắn ông ta sẽ đồng ý phái người tra xét rõ, nhưng nó chẳng những dính đến “việc giường chiếu” của con trai, mà còn khiến ông ta mất mặt trước đám quan viên và học trò, ông ta không giận mới là lạ.

Do không muốn dây dưa tiếp nữa, Hoàng đế mới lạnh lùng ném ra câu “Kẻ cướp gà trộm chó không thể làm quan được, phải đuổi khỏi Quốc Tử Giám và xóa bỏ hết công danh ngay hôm nay” rồi phất tay áo bỏ đi.

Ôn Doanh cuộn tay thành nắm đấm, nghiến chặt răng, trong miệng tràn ngập mùi máu, hơi lạnh thấu xương bao phủ đôi mắt đen sẫm.

Lăng Kỳ Yến vô thức liếc nhìn hắn, môi y


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.