Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 2 - Chương 34: Kẻ chết thay



Thành Đại tiểu thư thân thể kiều quý, Thành đại tiểu thư kim chi ngọc diệp, Thành đại tiểu thư người người ái mộ xem như tiên nữ, gặp rủi ro vào tử lao lại giống như ả kỹ nữ thấp hèn, ai cũng có thể làm chồng, bị đám trông tù chửi mắng, đùa giỡn, phi lễ.

Nghe thấy lời nói d.âm đãng xấu xa, cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm, đôi mắt dâm tà lạnh băng âm hiểm, thậm chí là khát máu khiến ả cảm thấy như đang tr.ần truồng đứng trước mắt bọn họ, bị bọn họ vô tình vỗ về chơi đùa khinh bạc.

Ả lết vào góc tường, cuộn mình vào một góc, không dám nhìn qua như sợ có ai nhìn thấy.

Cả người giống như có mấy chục vạn con kiến đang bò qua chỗ vừa bị bàn tay kia vu.ốt ve, khiến ả ghê tởm muốn nôn, muốn chặt cánh tay vừa chạm vào mình kia, bên tai còn quanh quẩn tràng cười d.âm đãng, Thành đại tiểu thư cuộn mình ngồi ở đó, vùi mặt vào giữa hai tay, rốt cục nhịn không được thất thanh khóc òa lên.

Rốt cục ả cũng hiểu, ở trong này ả không là gì cả.

Không có ai xun xoe quanh ả, không có ai khiêm tốn ôn hòa với ả, không có ai thèm nhìn ả như con người, càng đừng nói tới chuyện xưng tôn ả như thần nữa.

Người ở đây đều nghĩ đến chuyện phi lễ ả, ánh mắt đều là d.ục vọng trắng trợn không che giấu, nóng rực như muốn lột hết quần áo của ả, sắc bén như cứa vào da thịt ả, bọn chúng đều chăm chăm vào da thịt phấn nộn quả ả, nghe giọng nói mềm mại của ả, mơ mộng hình ảnh dâm tà, thậm chí còn xem ả thấp kém hơn kỹ nữ.

Một con chuột cực lớn nghênh ngang đi qua trước mặt trước mặt ả, không phải loại chuột nhắt nhát cáy, nó kiêu ngạo kiêu căng, khí phách hiên ngang, thậm chí dừng bước trước mặt ả, ánh mắt nhìn ả khinh miệt khinh thường. Sau đó nó quay thân há mồm cắn vào góc áo của ả.

Thành Mộng Tuyền đột nhiên mở to hai mắt nhìn, dùng sức cắn cánh tay chính mình mới không thét chói tai.

Cho dù ả có tâm ngoan thủ lạt đến nỗi có thể hạ sát thủ với tỷ muội khuê mật từ nhỏ cùng mình nhưng chung quy vẫn là đại tiểu thư kim tôn ngọc diệp của hữu tướng phủ, lại sợ con chuột nhỏ bé dơ bẩn trước mặt.

“Xoẹt” một tiếng, nó cắn góc áo tinh mỹ của ả, lại cảm thấy chưa đủ tận tâm màn tới gần ả, bỏ lên váy áo ả.

Thành đại tiểu thư mở to hai mắt nhìn chằm chằm nó, hốc mắt như muốn lòi ra, sau đó rốt cục không nhẫn nại được nữa, lớn tiếng kêu lên, khươ tay loạn xạ, vớ lấy con chuột bóp loạn xạ.

Dường như có tiếng xương cốt vỡ vụn “răng rắc” vang lên, con chuột to lớn mở to mắt trong tay ả, đến chết cũng không tin nổi là nó bị b.óp chết.

Thành Mộng Tuyền điên rồi, hét om sòm bóp bát con chuột đến mức máu thịt của nó bắn tung tóe.

“Câm miệng!” Tiếng thét rền rĩ khiến người ta căng cả màng nhĩ, tâm phiền ý loạn, tên coi tù rống lên với Thành Mộng Tuyền

Lại có tiếng nói khác vang lên, “Hì hì, tiểu mỹ nhân sợ hãi kìa. Đừng sợ đừng sợ, chỉ là chuột mà thôi, chờ ngươi ở đây lâu rồi sẽ phát hiện nó quả thực là mỹ vị nhất nhân gian đó, tốt xấu cũng là thịt mà.”

Thành Mộng Tuyền vừa tỉnh một chút vì nghe tiếng gầm thét, nghe được một câu như vậy, lúc này lại kêu lên một lần nữa, ném thứ trong tay đi như rắn rết bọ cạp, hai tay ôm chặt lấy mình, co người rúm ró lại.

Vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt tán loạn, tiếng rít trong miệng không ngừng, liên tục lui sát vách tường.

Bộ dáng như thế lại khiến cho trong mắt bọn cai ngục đều toát ra lục quang, hy vọng nàng chịu kí.ch thích mà chạy loạn tán loạn a, như vậy bọn họ mới có thể lại một lần nữa bắt lấy nàng.

Dâm tà tiếng cười tiến vào trong tai Thành đại tiểu thư, làm cho nàng càng hoảng sợ, kề sát ở trên vách tường cuộn mình thành một đoàn, há mồm dùng sức cắn lên cánh tay mình, co rúm lại run run, nhỏ giọng nức nở.

“Tiểu mỹ nhân, đừng làm mình bị thương nha, ta sẽ đau lòng. Đến đây đến đây, mau tới cắn tay của ta đi, hì hì!”

Giọng nói d.âm đãng rơi vào tai Thành Mộng Tuyền, khiến ả không khỏi run cả người lên rồi lại co rúm ró lại không dám phản ứng, nhìn quét qua chỗ gần Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm.

Đoan Mộc Điềm nhìn qua bên kia, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó nghiêng người nằm lên nệm.

Quân Tu Nhiễm nhìn nàng, sau đó cũng nằm xuống cạnh nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng.

Đoan Mộc Điềm không khỏi cứng đờ, nhưng lại rất thả lỏng nhanh chóng, nhắm mắt ngủ trong vòng tay hắn.

“Điềm Điềm.”

“Ừ?”

“Hiếm khi có thể nhìn thấy nàng ngoan ngoãn dịu dàng như vầy, ta còn tưởng rằng nàng sẽ chụp chết ta chứ.”

“… bao lâu rồi ta chưa chụp chàng một cái?”

Trầm mặc một chút, Quân Tu Nhiễm nhẹ cười ra tiếng, xoay người đặt nàng ở dưới thân, cúi đầu chạm vào vầng trán nàng, nói: “Quả thật có hơi lâu rồi.”

“Có phải chàng đang cảm thấy cả người không thoải mái không?”

“Đúng vậy.”

Đoan Mộc Điềm quyết đoán giơ tay chụp hắn một cái.

Đang ngon cơm thì hết gạo, Tam điện hạ đáng thương nhìn nàng, nói: “Nàng thực nhẫn tâm?”

“Không phải chàng thích vậy sao?”

“Kỳ thật ta càng thích nàng nhiệt tình với ta hơn xíu đó, như hôm gặp chuyện trong rừng vậy đó.”

“…”

“Điềm Điềm?”

“Ta muốn ngủ.”

“Ừ, ngủ.”

Quả thật hương diễm!

Tam điện hạ không nhịn nổi đảo loạn mắt, suy nghĩ bay tán loạn lên.

Lúc này Điềm Điềm nhà hắn đang nằm ngay dưới thân hắn, im lặng mềm mại, khắp người tỏa hương thơm chui thẳng vào mũi hắn, khiến cho hắn không khỏi rung động, chỉ tiếc ở đây thật sự không phải là nơi để ân ái.

Hắn cúi đầu hôn lên mặt nàng, sau đó xoay người nhẹ ôm nàng vào lòng rồi cũng nhắm mắt lại

Ngày tốt cảnh đẹp, đáng tiếc lại đang ở trong tử lao, không thể nhân cơ hội phản công ăn sạch Điềm Điềm, bất kể thế nào, tam điện hạ đều cảm thấy hắn như thế này thực là mệt, sớm biết vậy đã không đích thân chạy tới đây, tùy tiện phái cấp dưới đến trông chừng là được rồi!

Nhưng nếu không đến, Điềm Điềm cũng không thể ở cùng hắn thế này, nằm cùng một giường, còn để hắn ôm gọn nàng.

Tam điện hạ không khỏi oán thán, quả thực phát sầu mà!

Bên kia Thành Mộng Tuyền vẫn còn chưa im lặng nhưng cũng không thét chói tai như vừa rồi nữa, địch không động ta không động, Đoan Mộc Điềm nằm trong lòng hắn lại bình yên say ngủ rất nhanh.

Một đêm bình tĩnh vô sự, lúc Đoan Mộc Điềm tỉnh lại, toàn bộ tử lao lại bốn bề tĩnh mịch, ngay cả Thành Mộng Tuyền vẫn thét chói tai co rúm lại vẫn chưa biến mất, nàng không khỏi ngẩn ra.

Tử lao vĩnh viễn không có ánh sáng như vậy, không phân rõ canh giờ, nhưng nàng xem xét một vòng, bây giờ hẳn đang là giờ mẹo.

Quân Tu Nhiễm vẫn đang giơ tay ra, cánh tay này đã để nàng gối cả đêm, nàng cũng không hiểu sao lại nhìn chằm chằm nó rồi thu hồi ánh mắt, bên tai lại nghe giọng nói của hắn: “Bây giờ hẳn là giờ mẹo canh ba.”

Sao có thể? Nàng còn ngủ nhiều hơn bình thường những ba canh giờ sao?

Bên ngoài tiếng mở cửa nặng nề, tiếng “Loảng xoảng” nghe sao mà nặng nhọc, có người đi tới, trầm mặc đặt một cái bát thức ăn ngoài cửa gian tù.

Tử tù trong tử lao đều bị ầm ỹ tỉnh lại, cũng trầm mặc vọt tới trước, vồ lấy đồ ăn vào, cũng không để ý nhiều mà nhét hết thức ăn vào miệng.

Nhóm cai ngục đi qua gian tù mà Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm ngồi cũng không dừng lại, bởi nơi này không có tù phạm!

Nhìn cai ngục xuất hiện, Thành Mộng Tuyền bỗng nhiên lao tới, lớn tiếng hô: “Thả ta ra ngoài! Ta không muốn ở trong này!”

Người chia thức ăn chỉ lạnh lùng liếc ả một cái, đặt một chén đồ ăn bát nháo trước mặt ả rồi quay đi.

Thành Mộng Tuyền cố gắng vươn tay ra ngoài cửa lao, gào lớn lên: “Thả ta ra ngoài! Không không, ta chỉ muốn đổi ngục là được, van xin các ngươi, ta không muốn ở trong này, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”

Cai ngục dừng bước một chút, lạnh lùng quay đầu nhìn ả, tay đã đặt bên hông, nơi đó có quấn một cái roi da dữ tợn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Trời cao đất rộng

Bên cạnh có cai ngục lập tức kéo y lại, ghé vào tai y nhẹ giọng nói vài câu gì đó, y nghe vậy mới chậm rãi buông tay ra, hờ hững như nhìn Thành Mộng Tuyền như nhìn một người chết, cười lạnh nói: “Ta cứ tưởng là ai, thì ra là tiểu thư khuê các danh mãn kinh đô – Thành đại tiểu thư, cũng khó trách ngươi không quen ở nơi dơ bẩn âm u thế này. Nhưng yên tâm, dù sao ngươi cũng chỉ có thể ở đây ba ngày, cắn răng nhẫn nhịn rồi cũng sẽ qua thôi. Nếu còn cảm thấy tịch mịch hư không, ngươi cũng có thể tâm sự với nhóm đồng bệnh tương liên phòng bên.”

Lời vừa nói ra, nhóm cai ngục khác bên cạnh hắn không khỏi cười ra tiếng dâ.m đãng.

“Thành đại tiểu thư vẫn là tiểu thư khuê cơ mà, đáng tiếc ba ngày sau sẽ bị trảm rồi, mỹ nhân như thế này mà cả đời vẫn chưa được hưởng qua mùi đàn ông, thật đáng tiếc! Hay là thừa dịp 3 ngày cuối cùng này… Ấy không, thời gian hai ngày, làm chút chuyện trước kia chưa cùng làm, cùng lắm thì, cứ xem bọn ta như tam điện hạ là được rồi!”

“Ha ha ha!”

Nhóm cai ngục cất tiếng cười to, đám ngục tù khác cũng không ho he gì, có người thậm chí còn đẩy cái bát qua cho Thành Mộng Tuyền, cười vẻ kỳ lạ nói: “Cho ngươi bổ sung thể lực.”

Sau này đó nhóm cai ngục liền không để ý đến Thành Mộng Tuyền, dâm tà cười cùng nhau bước tới, tiếp tục đưa đồ ăn cho đám tù.

Thành Mộng Tuyền ghé vào cửa lao, ngón tay nắm chặt cửa lao, nhưng ả tức giận thì có ích gì? Ở trong này căn bản không ai thèm để ý ả nghĩ gì, thậm chí căn bản không ai xem ả là người.

Người trong phòng giam bên cạnh đang ăn như lang như hổ, nuốt nước ừng ưc, tiếng vang đó cũng đủ làm Thành đại tiểu thư thấy đói.

Từ sau khi vào đây hôm qua đến bây ả vẫn chưa ăn gì, vào trong phòng giam lại kinh hách, ả sớm đã đói đến mất cả cảm giác, lúc này đột nhiên thấy đói vô cùng

Ả quay đầu nhìn về cái chén đặt ngoài cửa lao, ánh mắt ngưng lại

Đây là cái gì? Vật như vậy có thể ăn sao?

Đó một chén nước đen ngòm hoàn toàn không nhận ra nguyên liệu nấu, đại tiểu thư nàng lớn tới như vậy cũng chưa từng thấy thứ đồ ăn ghê tởm như vậy.

Đây là làm cho người ăn sao? Có vứt cũng chỉ sợ cả chó cũng không thèm ăn!

Nhưng nhóm tử tù bên cạnh lại đều đang ăn như hùm như hổ, đã ăn sắp xong, sau đó dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn cái chén trước mặt ả.

Thành Mộng Tuyền nhìn chằm chằm đồ ăn trong chén, bụng đã rất đói rồi, nhưng ả thật sự không có dũng khí đưa tay cho thứ đó vào cái miệng được chiều chuộng từ bé của mình.

“Này, ngươi ăn hay không? Không ăn thì đưa cho lão tử!”

Bên cạnh có người gào lên, nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt ả bằng ánh mắt còn thèm khát hơn cả khi nhìn thấy gái đẹp.

Trong tử lao, mỗi ngày chỉ đưa đồ ăn một lần, mỗi lần đưa đồ ăn cũng không nhiều, chỉ có thể cam đoan làm cho những người này đều còn sống, muốn làm gì khác lại không đủ sức làm.

Thành Mộng Tuyền nghe giọng nói kia không khỏi co rúm lại một chút, sau đó vươn tay lôi cái chén lại, mạnh mẽ nhét vào miệng.

Vừa vào miệng, vị ngọt mặn đắng tràn vào, ả không biết cái này đến tột cùng là vị gì, chỉ làm cho ả nhịn không được mà ghê tởm buồn nôn.

Bên kia, Đoan Mộc Điềm cắn bánh bột ngô tam điện hạ tùy thân mang vào, mặt trên còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn, luôn luôn quan sát động tĩnh ủa Thành Mộng Tuyền bên kia, xem đến đây bỗng nhiên nói: “Thành Mộng Tuyền này cũng không tồi, chỉ do dự một chút đã làm được chuyện nhẫn tâm như thế với mình, nếu để ả sống sót trở ra chỉ sợ sẽ như nuôi sói quanh người.”

Quân Tu Nhiễm nghe vậy cười khẽ, nói: “Ả không thể quay về. Đường đường thân vương và Vương phi tự mình vào trong tử lao giám thị ả, nếu còn để ả tránh được kiếp nạn này, thể diện của bổn vương còn chút nào nữa?”

“Ừ, về sau cho dù bị ả hãm hại tính kế đến chết, cũng chẳng trách ai dược.”

Nhìn Thành Mộng Tuyền ẩn nhẫn ngoan tuyệt khiến cho Đoan Mộc Điềm càng tăng thêm sát ý với ả.

Nữ nhân này, không thể giữ, giữ ả chính là để lại mối họa khôn lường, ai biết về sau ả còn có thể vô thanh vô tức, âm hiểm tàn nhẫn làm ra chuyện gì đó hay không!

Cho nên, xin mời ả đi tìm chết đi!

Nơi này phong thuỷ không tồi, là địa phương tốt để giữ hồn, đương nhiên nếu không có gì xuất hiện ngoài ý muốn thì cứ để ả chết luôn trong này càng tốt, đỡ phiền phức cho nàng.

Rất nhanh, nơi này đã khôi phục lại sự tĩnh lặng đặc hữu, Thành Mộng Tuyền cũng không dám tranh cãi ầm ĩ nữa, chỉ im lặng dán vào vách tường ngồi dưới đất, xem hai ánh mắt thèm khát hai bên như hư không, cuộn mình lại ngồi im lặng ở đó.

Những người khác dường như cũng không thấy gì vui nữa nên lại không để ý tới ả, khôi phục sự im lặng tĩnh mịch nhiều, nhưng người hai bên vách vẫn như hổ rình mồi đối với ả như cũ. Nơi này ánh sáng cực yếu, vài bước ở ngoài đã thấy không rõ tình huống nơi đó, cho nên ả cũng thấy không rõ tình huống hai người cách vách đó, nhưng ả lại nghe được có tiếng ồ ồ thở dốc ở nơi nào đó vang lên, còn có một chút khiến cho người ta nhận không rõ nhưng nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng.

Ả cẩn thận nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, ở đối diện ả không ngừng run run, ngay sau đó, có cái gì đó đột nhiên phun tung toé ra, dáng người đó cũng không run run nữa mà là thở dài một hơi như thỏa mãn lắm.

“Ầm” một tiếng, có cái gì ầm ỹ nổ tung trong lòng ả, khiến cho ả bi phẫn muốn chết, xấu hổ và giận dữ muốn chết!

Ả mặc dù vẫn là cô nương, có một số việc cũng không rõ ràng, nhưng từ lâu dã đến tuổi lập gia đình, nếu không phải ả muốn vào Nghiêu vương phủ, chỉ sợ cũng đã sớm lập gia đình sinh con, cho nên cũng không phải là hoàn toàn không hiểu.

Nhìn động tác phản ứng của dáng người mơ hồ kia, nàng sao có thể không biết y vừa làm gì khi nhìn ả?

Điều này quả thực chính là vô cùng nhục nhã!

Nhưng mặc dù thế nào thì ả cũng có năng lực làm gì đâu? Ả chỉ có thể ẩn nhẫn, đợi đến lúc ả tránh được kiếp nạn này, nhất định phải khiến bọn chúng trả giá lớn!

Còn có Đoan Mộc Điềm, ả nhất định sẽ không bỏ qua nàng ta, nhất định!

Ả ái mộ biểu ca đã nhiều năm, dựa vào cái gì mà lại bị Đoan Mộc Điềm kia nửa đường đoạt mất biểu ca yêu thương của ả? Nàng ta dựa vào cái gì?

Thành đại tiểu thư tràn ngập phẫn hận không chỗ phát tiết, chỉ có thể cưỡng chế dưới đáy lòng, sau đó biến chất nổi lên hơi men, trở thành người độc nhất.

Tại đây trong tử lao không có ánh mặt trời, hết thảy đều trở nên thực im lặng, Đoan Mộc Điềm ăn uống no đủ xong liền ngồi xếp bằng xuống, tán gẫu giết thời gian.

Cứ thế cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Quân Tu Nhiễm nhấc tay nhìn đồng hồ, nói: “Đã đến giờ Tỵ.”

Hôm qua bọn họ đi vào tử lao là giờ hợi, đến bây giờ ước chừng đã trôi qua sáu canh giờ.

Đoan Mộc Điềm không khỏi liếc nhìn cái đồng hồ cát một cái, nhỏ như vậy mà có thể chảy xuôi ước chừng sáu canh giờ?

Dường như biết ý nghĩ trong lòng nàng, hắn lại nói với nàng: “Đây là Trương Nghị chế tác, lấy bạch ngọc làm cột, ngọc lưu ly làm thân, bên trong là bột ngọc trai nghiền nhỏ, vừa hay có thể đánh dấu sáu canh giờ.”

Trương Nghị?

Tên dung tục, tính tình hào sảng như tên sao?

Ha… còn chế ra được thứ đồ tinh xảo thế này.

Ngay tại lúc bọn họ đang nhẹ giọng nói chuyện, Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên dùng tay bịt kín miệng nàng, dường như cùng lúc đó, tay Đoan Mộc Điềm cũng bịt lấy miệng hắn, hai người đồng thời ngẩn ra, sau đó tam điện hạ lại nở nụ cười như cảnh xuân tản mạn, nàng nhanh chóng thu hồi cánh tay, quay đầu nhìn bên ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 122: Cô bại não

Hai người đều đã nhận ra không khí khác thường, trong phạm vi quanh bọn họ có cảm giác rất lạ, mùi ngưng tụ không tản mát đi.

Đây là một loại cảm giác kỳ lạ, nhưng cảm giác này khiến cho bọn họ hiểu được có người ngoài đang có ý đồ xâm nhập vào phạm vi này.

Trong tử lao càng thêm im lặng, ngay cả tiếng vang ngẫu nhiên vang lên cũng biến mất, dường như tất cả mọi người trong này đều đã ngủ.

Trong âm u, có hai ánh mắt đột nhiên sáng lên, sau đó bọn họ nghiêng tai nghe thấy có người đang tiếp cận, rốt cục đến trước cửa lao của Thành Mộng Tuyền.

Đó là người được bao bọc bởi bộ áo choàng màu đen rộng thùng thình, bên người y còn có một người, thấy không rõ dung nhan, nhưng nếu chỉ nhìn dáng người đó lại có vài phần giống Thành Mộng Tuyền.

Có tiếng “Răng rắc” vang lên, cửa lao của Thành Mộng Tuyền đã bị mở ra, hai người đó một trước một sau tiêu sái tiến vào.

Hắc y nhân ngồi xuống trước mặt Thành Mộng Tuyền, dường như là đang cho ả ăn cái gì, không lâu sau liền nghe thấy một tiếng rên nhẹ từ miệng Thành Mộng Tuyền, ả ta dần mơ màng tỉnh lại.

Đột nhiên nhìn thấy trước mặt có hai người xuất hiện, ả không khỏi kinh ngạc một chút, theo bản năng lui về phía sau, lại đúng lúc này nghe được hắc y nhân nhẹ giọng gọi: “Đại tiểu thư!”

Thành Mộng Tuyền ngẩn ra, nhất thời mừng như điên xông đến chỗ y, gắt gao cầm lấy cánh tay y, ngay cả giọng nói cũng run run nói: “Là cô cô phái ngươi tới cứu ta ra ngoài có phải không? Mau cứu ta ra ngoài đi, ta không muốn ở trong này nữa!”

Người nọ tùy ý ả nắm lấy, giọng nói vẫn bình bĩnh như cũ: “Đại tiểu thư đừng vội, nương nương nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngài, nhưng thời gian cấp bách, chỉ có thể tìm đại một nữ tù trong này, nàng ta sẽ giả thành ngài, hai ngày sau thay ngài bị xử trảm. Mà đại tiểu thư, chỉ sợ còn phải phiền ngài nghỉ ngơi vài ngày trong này, nương nương chắc chắn cứu ngài ra, đổi thân phận cho ngài, để ngài sống tiếp.”

“Vì sao? Ta không muốn tiếp tục ở trong này, bây giờ ta lập tức muốn đi ra ngoài!”

“Đại tiểu thư đừng làm khó dễ tại hạ.”

“Ta mặc kệ! Ngươi nếu có thể đi vào tự nhiên có thể đi ra ngoài, ta liền đi ra với ngươi!”

“Đại tiểu thư cân nhắc đi. Nếu tử tù đột nhiên mất tích, bề trên chắc chắn sẽ điều tra, một khi nghiêm tra, chuyện đại tiểu thư được mạo danh thế thân cũng sẽ bị phát hiện, đến lúc đó chẳng những đại tiểu thư phải lẩn trốn hằng ngày, ngay cả hữu tướng phủ, thậm chí là nương nương cũng sẽ liên lụy, đại tiểu thư cũng e không còn ngày được xuất đầu lộ diện.”

Lời này vừa nói ra, Thành Mộng Tuyền quả nhiên chần chờ.

Người nọ dừng lại, còn nói thêm: “Huống hồ, nơi này là nơi trông coi nghiêm nhất Đại Viêm, tại hạ có thể nói chuyện với đại tiểu thư chính là nhờ hối lộ, chỉ khi nào khỏi cửa tử lao, thị vệ tầng tầng lớp lớp, tại hạ một mình một người còn mạo hiểm vạn phần, vô ý chút sẽ bị phát hiện đuổi giết, nếu còn mang theo đại tiểu thư thì nhất định không thể chạy thoát khỏi đây.”

Thành Mộng Tuyền lại ngẩn ngơ, thì thào nói: “Ta không muốn ở nơi dơ bẩn âm lãnh này, ta chịu không nổi, ta chịu không nổi!”

“Đại tiểu thư yên tâm, nương nương biết người nhất định là chịu không nổi vất vả như vậy, cũng đau lòng vạn phần, nhưng thật sự là vì thời gian cấp bách, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào tốt hơ. Cũng là bởi vì nương nương không nghĩ tới đại tiểu thư sẽ tự tiện sát hại Thái Thiến, đến khi bà ấy được thông báo, thái quốc công đã đưa quan tài Thái Thiến tới trước cửa hữu tướng phủ rồi.”

“Ngươi đang trách cứ bản tiểu thư?”

“Không dám! Tại hạ đang thuật lại lời của nương nương mà thôi. Nương nương nói, đại tiểu thư luôn luôn là người cơ trí, rất nhiều chuyện không cần ngai ấy nhiều lời đã có thể hiểu được, hơn nữa còn làm rất khá, cho nên cũng không đề phòng ngài lại đột nhiên xuống tay với Thái Thiến. Sao có thể làm cho Thái Thiến gặp chuyện được? Cho dù nàng ta biết chuyện, đại tiểu thư lo lắng đề phòng nàng ta cũng được, nhưng tội gi phải giết nàng? Đoan Mộc vương phủ đang lo tìm không thấy nhược điểm, thái quốc công luôn luôn không tham dự tranh cấp bè phái, vốn là đối tượng để mượn sức, nhưng ngài lại làm ra chuyện đối địch với ông ta. Chuyện này, thật sự là ngài đã l.ỗ mãng.”

Ả biết chuyện này sẽ khiến cô cô rất tức giận, nếu ả còn không ngoan ngoãn phối hợp, chỉ sợ không ai thèm cứu ả nữa!

Thành Mộng Tuyền dùng sức cắn môi, rốt cục không kiên trì muốn lập tức rời tử lao nữa.

Kỳ thật ả cũng biết muốn từ trong tử lao xông ra ngoài dường như là không có khả năng, có thể bị giam ở trong này, người nào không phải dạng hung ác? Nhưng không phải bọn họ vẫn bị nhốt kỹ ở đây sao?

Chỉ là ả thật sự không chịu nổi nơi âm u dơ bẩn này.

Ánh mắt ả dừng lại trên người nữ nhân vẫn im lặng kia, nói: “Người này có thể tin được không?”

“Đại tiểu thư yên tâm, người này vốn là là tử tù, không thể ra khỏi đây, trừ phi là bị kéo đi chém đầu. Nương nương đồng ý đưa tiền cho cha mẹ nàng ta, đủ tài phú cho cha mẹ nàng ta sống cả đời.”

“Chung quanh phòng này có tử tù khác không?”

“Hai bên cách vách đều không, đối diện có một, đại tiểu thư chỉ cần im lặng chờ đợi, không chọc người coi tù, ổn thỏa không để chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.”

Vừa nghe hai bên cách vách trong phòng giam cũng không có tử tù, Thành Mộng Tuyền nhất thời thả lỏng, lúc này đứng lên, nói: “Được rồi, đi thôi!”

“Chờ một chút.”

“Còn có chuyện gì?”

“Đại tiểu thư đổi quần áo với nàng ta đi ạ.”

Thành Mộng Tuyền nhất thời cứng ngắc cả người, gắt gao nhìn chằm chằm đồ tù đã sớm không ra hình trên người nữ tù kia, lại nhìn trên người chính mình, vẫn là đồ hôm qua, cả tù phục vẫn chưa thay.

Ả cắn chặt răng, đưa tay giữ đai lưng, nói với hắc y nhân: “Ngươi đi ra ngoài trước!”

Hắc y nhân xoay người ra cửa, mà Thành Mộng Tuyền thì đổi quần áo với nữ nhân kia, sau đó ra ngoài theo hắc y nhân kia

“Đây là tử lao tối mật Đại Viêm, vậy mà cũng không khác gì cái chợ, người ra vào tự do.”

Đứng từ xa xem hết một màn này, Đoan Mộc Điềm nhìn thấy hai người đó biến mất rất nhanh trong âm u, khẽ nói.

Quân Tu Nhiễm nghe vậy cười khẽ, nói: “Cho dù có nghiêm mật phòng thủ, chỉ cần cẩn thận nghiên cứu tìm kiếm liền có thể tìm ra khe hở của người khác.”

Lời này nàng thừa nhận, không nói đến thủ vệ nơi này đều là người, cho dù ở kiếp trước có là hệ thống công nghệ tinh vi, nàng cũng có thể tìm ra khe hở đột phá, mà thế giới này tuy rằng tương đối lạc hậu nhưng nàng cũng không dám khinh thị người ở đây.

Tử lao sâm nghiêm nhất của một quốc gia, nói nó là tường đồng vách sắt cũng không khoa trương, không để lọt một con chuột, nhưng trên đời này vốn không có chuyện gì là không thể

Nhìn phương hướng hai người kia biến mất, Quân Tu Nhiễm vuốt cằm cười thâm ý, nói: “Tay bà ta quả thật là dài, chưa tới một ngày đã tìm được kẻ chết thay.”

“Đám người trong hậu cung này, người nào không phải hạng người tâm tư thâm trầm thủ đoạn cao minh? Không nói người khác, chỉ Hoàng Hậu nương nương, Trì quý phi và Thục phi, mới có thể ngồi ăn cùng mâm với mẫu phi nhà chàng tới giờ, chỉ có thế lực mẹ đẻ ngập trời cũng e không đủ.”

Chẳng qua đám nương nương đó đều dựa hết vào con mình, mẫu thân của Quân Tu Nhiễm lại kỳ lạ như thế, mụ ta tự cho là đúng, kỳ thật đều là đang cản đường Quân Tu Nhiễm

Không không, sao có thể nói mụ ta kỳ lạ? Như thế cũng quá ủy khuất hai chữ “kỳ lạ” này, Phượng Lâu sẽ có ý kiến!

Quân Tu Nhiễm kéo nàng đứng lên, nói: “Chúng ta theo sau xem!”

Nói xong liền ra khỏi cửa lao, đi về hướng Thành Mộng Tuyền biến mất, ở tới trước nhà tù ả từng ở, theo bản năng dừng chân lại một chút, quay đầu nhìn vào trong, liền thấy một nữ tử lẳng lặng nằm đó, không biết không hay gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: Đêm đầu tiên

Ánh sáng không đủ cho nên mặc dù là đứng ở ngoài cửa lao cũng thấy không rõ mặt người nọ, chỉ cảm thấy hình dáng đó quả thật rất giống Thành Mộng Tuyền.

Vốn vẫn như thế hay là đang hôn mê rồi?

Hai người nhìn nàng một cái, sau đó đi qua.

Nữ nhân vẫn lẳng lặng nằm đó bỗng nhiên mở mắt, ngẩng đầu nhìn bọn họ phương hướng rời đi, không tiếng động nhếch miệng nở nụ cười.

Hôm đó, có người bẩm lên Quân hoàng đế, nói Thành Mộng Tuyền mặc dù tội ác tày trời nhưng dù sao cũng là cô nương trong sạch, hai ngày sau đã chém rồi thì cũng không cần làm nhục ả ta, vì vậy xin hoàng thượng đổi nhà tù.

Hoàng Thượng chuẩn!

Rất nhanh, trong tử lao liền xuất hiện một trận hỗn loạn, mang “Thành Mộng Tuyền” ra khỏi nhà tù, cũng đưa nàng ta tới nhà tù thanh tịnh khác, mà trong phòng tử tù ban đầu của nàng ta, có một nữ tù đang lâm cảnh ba phía đều là lang sói.

Nữ tù đó đầy người vẻ mặt dơ bẩn, vẻ mặt ngơ ngác, dường như phát mộng.

Lúc này, Đức phi đang ở trong tẩm cung của mụ phát giận, “Rầm ” một cái hất hết mọi thứ trên bàn xuống, cả giận nói: “Vô liêm sỉ! Ai khiến lão già đó nhiều lời như vậy?”

Trong Nghiêu vương phủ, Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm đều đã ra khỏi tử lao, lúc này đang ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau.

“Là chàng phân phó vị Nhạc đại nhân kia cầu tình với hoàng thượng?”

“Không, đó là chuyện của hữu tướng phủ, dường như muốn ân cần một chút với ả ta.” Tam điện hạ cười đến quỷ dị.

Nhạc đại nhân này chính là hình bộ thị lang, đương nhiên biết Thành Mộng Tuyền bị giam khổ cực, muốn nịnh hót nhà hữu tướng phủ, chuyển nàng tới chỗ khác, ngặt nỗi hoàng thượng tự quyết nhà tù, vì vậy mới đành đi cầu thế này.

Dù sao cũng là người sắp chết, Hoàng Thượng cũng hiểu được hợp tình hợp lý, liền đồng ý.

Vì thế liền xảy ra một màn đó.

Là âm kém dương sai, hay là Thành Mộng Tuyền quá đen đủi?

Đoan Mộc Điềm đứng lên phủi phủi ống tay áo, nói: “Ta vào tử lao xem.”

“Ừ, đi thôi.”

Hắn quả thật xem tử lao như hậu viện nhà mình, đáp ứng rõ ràng lưu loát yêu cầu của Điềm Điềm. Vì thế Đoan Mộc Điềm nhìn chằm chằm hắn, nhìn hắn một cách chăm chú.

Nàng không quen thuộc địa hình nơi đó, cho dù nàng tự phụ thân thủ bất phàm, lại có kinh nghiệm lẻn vào địch doanh tương đối phong phú, nhưng đó là dưới tình huống nàng quen thuộc, nếu nàng cứ thế xông vào tử lao quả không khác gì chui đầu vào lưới.

Tam điện hạ con miệng, thản nhiên ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Điềm Điềm, đây là thái độ cầu người của nàng sao?”

“Ầm ầm”, đáy mắt nàng lóe tia lạnh băng, nhưng người đối diện nàng lại làm bộ như không thấy

Khóe miệng không khỏi run rẩy, khóe môi nhẹ mím, nàng bỗng nhiên tiến lên hai bước, cúi người hôn lên má hắn.

“Được rồi chứ?” Nàng lập tức lại đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn hắn, nói.

Tam điện hạ đột nhiên tim đập nhộn nhạo, ánh mắt khoảnh khắc ôn nhu như nước, sắp tràn cả nước ra, bộ dáng thật là kiều mỵ, phong tình vạn chủng.

Hắn tựa như trong suốt nhìn nàng, nói: “Hôn sai chỗ rồi.”

“Chàng đừng có được voi đòi tiên!”

Hắn nghênh mặt nhìn qua chỗ khác, không nhìn nàng.

Đoan Mộc Điềm nhất thời đen cả mặt, nhưng nhìn hắn u oán đáng thương, lại không hiểu sao thấy bất đắc dĩ, sao thấy… đáng yêu vậy cà.

Ánh mắt nàng không khỏi mềm lại, lại duỗi tay bắt lấy vạt áo của hắn kéo hắn lên, lúc hắn quay người lại liền hôn lên môi hắn.

Trong mắt hắn lóe lên ý cười thực hiện được ý đồ, sau đó ngay lúc nàng chưa kịp thu tay, nhanh chóng kéo lấy eo nàng, biến bị động thành chủ động mà hôn!

Hắn đường đường Nghiêu vương điện hạ, lại có thể dùng hết mọi thù đoạn trêu ghẹo người trong lòng, còn có ai khổ hơn hắn không cơ chứ!

Thời gian hai ngày nhoáng cái đã trôi qua, khi phủ thái quốc công tiến vào xem phòng giam của Thành Mộng Tuyền xong, rốt cục an tâm đem Thái Thiến về đại táng, về phần thù hận với hữu tướng phủ trong đó, xem như kết thúc.

Nhưng loại chuyện này cũng không phải y như lời nói bình thường, ở trên đời này, không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ cần có đủ lợi ích, hai phủ hóa thù thành bạn cũng không phải là không có khả năng.

Đương nhiên, tình huống này trước mắt vẫn còn khá xa xôi, hơn nữa vô số người tin tưởng, có rất nhiều người sẽ không trơ mắt nhìn hai phủ này hóa thù thành bạn.

Mà bây giờ nói chuyện này vẫn còn hơi sớm, trở về chủ đề hôm đó là ngày xử trảm Thanh Mộng Tuyền.

Còn khá lâu mới tới trưa, trong quảng trường cửa thành nam đã chật nêm những người là người.

Thái quốc công ngồi ở ngay trên hình đài cao cao, hôm nay ông ta tự mình tới giám sát!

Xe chở tù chậm rãi tiến tới từ xa, trong đám người rẽ ra một lối đi, trên xe chở tù, “Thành Mộng Tuyền” cúi đầu, đầy người bẩn thỉu, uể oải, còn đâu phong thái trong mộng đẹp của đám thiếu niên ngày xưa?

Một đường này cũng có không ít tiếng xì xào, tiếng chửi bậy không ngừng, còn có tiếng thương hại tiếc nuối, nhưng ả ta vẫn cúi đầu làm như không nghe thấy.

Đến quảng trường, ả bị áp giải ra khỏi xe, áp lên trảm thủ đài, thẳng tắp quỳ ở đằng kia, phía sau, tráng hán khôi ngô ôm đại đao, hung thần ác sát đứng thẳng.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, chiếu xuống nhóm dân chúng, tất cả đều mồ hôi ướt đẫm, làn da đã phơi nắng đến bỏng nhưng vẫn luyến tiếc rời đi như cũ.

Cạnh quảng trường là một tửu lâu, Đoan Mộc Điềm đứng đó cũng không nhìn “Thành Mộng Tuyền”, mà dùng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn quanh đám người đang kích động.

Chỉ vài ngày trước thôi, những người này còn đang ca tụng Thành đại tiểu thư, vậy mà giờ phút này, bọn họ đứng ở dưới trảm thủ đài nhìn nàng sắp bị chém đầu, có chửi rủa có hờ hững có hưng phấn có kích động…

Có bàn tay đưa qua kéo nàng về, ôn nhu nói: “Đừng đứng đó, phơi nắng dễ bị cảm. Giết người có cái gì đẹp mắt mà xem đâu.”

Trên pháp trường, thái quốc công ngẩng đầu híp mắt nhìn đỉnh thái dương, cũng cảm thấy thời gian đã tới, có thể hành hình.

Đang muốn giơ tay lấy lệnh bài, bỗng nhiên một giọng nói ở trong đám người hô to: “Người kia là ai? Nàng ta không phải Thành đại tiểu thư!”

Giọng nói kia thực vang, rõ ràng rơi vào tai thái quốc công, đám người yên tĩnh lại, sau đó sôi trào, trùm lên giọng nói vừa nãy, mà thái quốc công không khỏi nhíu mày, ánh mắt sắc bén, đi tới bên người “Thành Mộng Tuyền”.

Ông ta thậm chí còn không muốn mượn tay người khác, đứng lên tự mình xuống đài chém đầu, muốn đích thân đi xác nhận Thành Mộng Tuyền này là thật hay giả.

Quan viện đi kèm vội vàng đuổi theo, có người hồ nghi, có người kinh ngạc, có người lo sợ.

Thái quốc công lưu loát bước lên trảm thủ đài, đi đến trước mặt “Thành Mộng Tuyền”, cũng không để ý gì mà phong độ khí độ, dùng khăn lau vết bẩn trên mặt ả.

Sau đó ông ta nhăn mi lại, này khuôn mặt quả thật là Thành Mộng Tuyền không sai, nhưng sao lại có cảm giác là lạ nhỉ?

Mặt trời thiêu đối người, quần áo trên người ả đều đã bị mồ hôi thấm ướt, nhưng mặt ả…

Quốc công đại nhân nghĩ một chút đã nghĩ ra vấn đề, sắc mặt nhất thời trầm xuống, dùng tay sờ soạ.ng trên mặt ả, kéo một cái đã lột được mặt nạ trên mặt ả xuống.

Đám người xung quanh kích động hẳn lên, có người đứng bật dậy, có người mỉm cười bình tĩnh xem, có người hờ hững vô vị, có người thần sắc trầm ngưng.

“Xem ra vẫn là hữu tướng phủ và Đức Phi nương nương có bản lĩnh, ngay cả người trong tử lao mà cũng đổi được.” Bên này, có người nói như vậy.

Bên kia, cũng có người nói: “Giả? Đáng tiếc thật, thế mà lại bị phát hiện, bổn vương lại cho rằng ả ta còn sống mới tốt.”

Trong tửu lâu, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nói: “Đi thôi!”

Phía sau, có nam tử nhẹ giọng hỏi: “Điềm Điềm không đi xem kịch sao?”

“Có cái gì đẹp mặt chứ? Bẩn mắt!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.